Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 104



Hạ thị vừa thấy ánh mắt đó đã biết ý đồ của nàng, vội vàng bịt miệng nàng ta lại, kéo nàng đến một lùm cây nhỏ: “Phinh tỷ nhi, con chớ làm càn! Đó là Tứ hoàng tử đấy!”

“Chính vì hắn là Tứ hoàng tử nên ta mới muốn làm như vậy!” Tạ Phinh nghiến răng đáp: “Di nương, ta cần người giúp đỡ. Người có loại thuốc nào không, mau đưa cho ta!”

Hạ thị trợn trừng mắt: “Con điên rồi! Thật sự là điên rồi! Con còn chưa cập kê, lẽ nào không biết làm như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì sao?”

“Tứ hoàng tử cũng có ý với ta.” Tạ Phinh cắn chặt môi dưới: “Hôm ấy ở phủ Trưởng công chúa, hắn đã nhặt khăn tay giúp ta, còn cài trâm cho ta... Nếu ta và hắn có quan hệ da thịt, hắn nhất định sẽ phụ trách. Huống hồ, nếu hắn thật sự có bản lĩnh, không chừng ta còn có thể trở thành trắc phi.”

“Trừ phi con là đích nữ do phu nhân sinh ra, thì mới có thể mơ mộng làm trắc phi của Tứ hoàng tử.” Hạ thị không hề nể tình mà thẳng thừng vạch trần mộng đẹp của nàng: “Hơn nữa, con có biết vì sao Tứ hoàng tử lại phải ngụ tại chùa Khánh An không?”

Tạ Phinh lắc đầu quầy quậy.

Chỉ cần Tứ hoàng tử ngụ tại chùa Khánh An là đủ rồi, cần gì phải biết nguyên do sâu xa?

Nơi chốn đó ai ai cũng có thể ra vào, nàng ta chỉ có một cơ hội duy nhất này để diện kiến Tứ hoàng tử.

Gà Mái Leo Núi

Dù thế nào đi chăng nữa, nàng ta cũng phải thúc đẩy chuyện này thành công.

Cho dù Tứ hoàng tử chẳng có tài cán gì, nàng ta cũng phải vào được An Tĩnh Vương phủ. Trắc phi không thành, thứ phi cũng được.

“Di nương, người đừng khuyên nữa, ta đã hạ quyết tâm.” Tạ Phinh vô cùng kiên quyết: “Hơn nữa chẳng phải người cũng từng dùng trăm phương ngàn kế để có được thân phận di nương đó sao? Dựa vào đâu mà ngăn cản ta? Người không giúp ta thì tự ta sẽ tìm lối đi riêng.”

Hạ thị vội nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, van nài: “Phinh tỷ nhi, coi như nương xin con, chúng ta đừng làm chuyện này có được không? Gả cho một người môn đăng hộ đối, làm đương gia chủ mẫu, há chẳng tốt hơn sao...”

“Di nương, người có biết vì sao An ca nhi khổ công đọc sách đó sao?” Tạ Phinh đảo mắt: “Hắn muốn bản thân trèo cao vạn trượng, lúc đó mới có năng lực lật lại án oan cho ngoại gia. Nếu ta có thể vào An Tĩnh Vương phủ, sẽ là trợ lực lớn cho An ca nhi. Danh dự của ngoại gia sẽ được khôi phục nhanh thôi.”

Hạ thị chậm rãi buông lỏng tay nàng, ánh mắt đờ đẫn.

Nàng khẽ nhắm mắt, hình dung lại những ngày tháng nhung lụa, gấm vóc xa hoa thuở thơ ấu...

Nàng cũng từng ôm mộng phục hưng gia tộc...

“Di nương, giúp ta đi.” Tạ Phinh nhấn mạnh từng lời: “Nếu có thể gột rửa ô danh cho ngoại tổ phụ, ta liền có tư cách trở thành An Tĩnh Vương phi. Chuyện này, bất quá chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

“Được!”

Hạ thị gật đầu thật mạnh.

Trên tay nàng ta không có người nào dùng được, chỉ có thể đi tìm tiểu ni cô từng có chút duyên nợ trước đây, nhờ tiểu ni cô nghĩ cách làm chuyện này.

Tiểu ni cô trực tiếp tới Sanh Cư, báo việc này cho Vân Sơ.

Vân Sơ khẽ cười: “Cứ làm theo lời nàng ta nói.”

Hạ thị lại chủ động trợ giúp Tạ Phinh làm chuyện này, quả ngoài dự liệu của nàng.

Sau khi tiểu ni cô lui ra, Vân Sơ viết một phong thư đưa cho Thính Sương: “Lập tức đến Kỷ phủ, giao cho Kỷ phu nhân.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỷ phu nhân là đích trưởng nữ của Hình bộ Thượng thư, khuê danh Đỗ Lăng, cùng tuổi với nàng. Hai người từ nhỏ đã theo mẫu thân tham gia các yến hội nên mới quen biết nhau.

Chỉ là sau này cả hai gả chồng, Đỗ Lăng gả vào cửa cao nhà rộng, còn nàng hạ giá gả cho hàn môn. Yến hội bọn họ tham dự đều không giống nhau, dần dần cũng không còn lui tới nữa.

Nhưng nàng biết, đời trước Vân gia bị giam vào nhà lao, phụ thân của Đỗ Lăng cũng chính là Hình bộ Thượng thư Đỗ đại nhân chưa từng dùng khổ hình với Vân gia.

Chỉ cần là người từng giúp đỡ Vân gia, nàng đều nhớ rõ, mỗi ân tình đều khắc ghi tận đáy lòng.

Sống lại một đời, ngoài việc bảo toàn Vân gia, nàng cũng muốn làm những việc trong khả năng của mình.

Hy vọng có thể bảo vệ muội muội duy nhất của Đỗ Lăng, người mà đời trước đã được chọn làm An Tĩnh Vương phi...

Sáng sớm hôm sau, Vân Sơ đã thức giấc.

Tạ Thế An đã sớm đến thỉnh an rồi lui về Hoài Đức thư viện đọc sách.

Hắn chỉ còn đến Hoài Đức thư viện đọc sách vài tháng nữa thôi, chờ đến tháng chín là có thể nhập học Quốc Tử Giám, cùng chúng hoàng tử và các công tử quyền quý rèn giũa kinh sử.

Lúc hắn rời khỏi Sanh Cư, Vân Sơ có thể nhận ra vẻ hăng hái, khí phách ngút trời của hắn.

Nàng khẽ cười, Tạ Thế An chung quy vẫn còn non nớt quá đỗi. Nếu đổi thành Tạ đại nhân của Nội Các mười mấy năm sau, nàng chưa chắc đã địch nổi hắn.

Một lát sau, các di nương, ca nhi cùng tỷ nhi trong hậu viện cũng đã tề tựu. Tạ Phinh vận y phục muôn hồng nghìn tía, đầu cài trâm vàng, tai đeo khuyên châu, cổ tay lấp lánh đôi vòng ngọc trong suốt.

“Đại tiểu thư không phải muốn cùng phu nhân đi chùa Khánh An sao?” Đào di nương đánh giá nàng, nhíu mày nói: “Đến chốn Phật môn linh thiêng mà ăn vận thế này, há chẳng phải bất kính với Phật Tổ ư?”

Vân Sơ nhàn nhạt đáp: “Nhiều tín nữ đến cầu duyên cũng ăn mặc như vậy, không hề chi. Chỉ là trang sức trên người có phần quá đà, tháo bớt hai món là được.”

Tạ Phinh ngầm trừng mắt nhìn Đào di nương.

Nàng ta đành bảo nha hoàn tháo trâm vàng xuống, rồi cởi bỏ trang sức trên tai và cổ tay, đặt tất cả vào khay.

Vân Sơ đứng dậy: “Trời còn sớm, chúng ta lên đường thôi.”

Tạ Phinh lẽo đẽo theo sau nàng bước ra ngoài.

Hạ di nương giương mắt tiễn biệt, lòng nàng ta như ngồi trên chảo lửa, mười ngón tay đan chặt vào nhau, không ngừng khẩn cầu trong lòng.

Xe ngựa đã sớm đợi sẵn ngoài cổng Tạ phủ. Vân Sơ và Tạ Phinh cùng lên xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh, hướng về phía cổng thành.

Khi tới cổng thành, xe ngựa chợt khựng lại.

Tạ Phinh có chút lo lắng hỏi: “Mẫu thân, chúng ta không đến chùa Khánh An sao?”

“Ta và Kỷ phu nhân đã hẹn cùng đi.” Vân Sơ mỉm cười nói: “Con hẳn cũng biết Kỷ phu nhân, từng gặp ở tiệc xuân năm ngoái của Vân gia đấy thôi.”

Trong lòng Tạ Phinh bỗng dâng lên nỗi ghen ghét.