Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 105



Kỷ phu nhân là đích trưởng nữ của Hình bộ Thượng thư Đỗ đại nhân, gả cho đích trưởng tử của Chiêm Sự Phủ chiêm sự Kỷ đại nhân. Dòng dõi như vậy tuy không sánh bằng hoàng gia, song cũng là thế gia vọng tộc đứng đầu kinh thành.

Mẫu thân quả nhiên kết giao toàn những tiểu thư xuất thân cao quý.

Nếu nhà ngoại của nàng ta không gặp biến cố, có lẽ nàng ta cũng đã được sinh ra trong nhà cao cửa rộng, những người bên cạnh cũng đều là thiên kim danh môn…

Tạ Phinh đang miên man suy nghĩ thì Thính Sương đã cất tiếng: “Phu nhân, Kỷ phu nhân đã tới.”

Vân Sơ vén rèm xe, nhìn sang chiếc xe ngựa đối diện. Từ xe ngựa bên kia cũng lộ ra một gương mặt xinh đẹp đang tươi cười: “Tạ phu nhân, đã lâu không gặp.”

Vân Sơ cũng mỉm cười. Nếu tính cả đời trước, nàng và Đỗ Lăng đã mười mấy năm không gặp mặt.

Hai người chào hỏi xong xuôi, xe ngựa mới bắt đầu rời thành, đi hơn nửa canh giờ mới tới chân núi Đại Nhạn ở ngoại thành. Chùa Khánh An được xây dựng trên sườn núi Đại Nhạn này.

Vừa bước xuống xe ngựa, Đỗ Lăng liền bước nhanh tới bên cạnh Vân Sơ, khẽ hừ lạnh một tiếng: “Từ lúc ngươi gả chồng, ta hẹn ngươi bao nhiêu lần ngươi cũng cự tuyệt. Lần trước gặp mặt cũng là vì xuân yến của Vân gia. Ta dẫu sao cũng là đại thiếu phu nhân của Chiêm Sự Phủ, Tạ phu nhân ngươi thật chẳng nể mặt ta chút nào.”

Vân Sơ thầm thích cái vẻ tràn đầy sức sống của nàng ấy.

Sau khi gả vào Tạ phủ, mất đi hài tử, không còn khả năng sinh nở, lại bị trượng phu lạnh nhạt, cuộc sống của nàng dần mất đi hy vọng, căn bản không còn tâm tư mà đi gặp gỡ bằng hữu.

“Lăng Lăng, ngươi đừng dùng ba chữ Tạ phu nhân trào phúng ta làm gì chứ.” Vân Sơ kéo tay nàng ấy: “Trước kia là ta sai, từ nay ta sẽ sửa đổi.”

Một tiếng "Lăng Lăng" đã kéo gần mối quan hệ giữa hai người. Đỗ Lăng thở dài: “Sơ Sơ, đến chùa Khánh An cầu tự với Quan Âm linh thiêng lắm. Nhiều phu nhân tới cầu xong liền mang thai. Chúng ta vào thôi.”

Đỗ Anh đứng trước mặt Vân Sơ nói: “Vân tỷ, tỷ muốn học kết thạch lựu không? Chẳng hề khó khăn, chốc lát nữa ta sẽ chỉ dạy cho tỷ.”

Vân Sơ mỉm cười đáp lời cảm tạ.

Đỗ Anh am hiểu nữ hồng, thạch lựu nàng khéo léo kết thành đến Hoàng hậu cũng phải tấm tắc ngợi khen. Bởi vậy, nàng đã dùng cớ muốn học kết thạch lựu để gửi thư cho Đỗ Lăng.

Thạch lựu tượng trưng cho ý nghĩa con cháu đầy đàn, phúc lộc dồi dào. Nàng biết Đỗ Lăng vẫn canh cánh trong lòng việc nàng chưa có con nối dõi, ắt hẳn sẽ đưa Đỗ Anh tới đây.

Tạ Phinh đi theo phía sau, lòng đố kỵ càng lúc càng thêm sâu sắc.

Hiện giờ mẫu thân nàng chỉ là nội quyến của một quan Ngũ phẩm, thế mà Kỷ phu nhân vẫn giữ mối giao hảo sâu đậm với mẫu thân nàng. Tình nghĩa này thật khiến Tạ Phinh đỏ mắt ghen tỵ.

Đám thiên kim khuê tú nàng ta quen biết đều là tiểu thư các quan Ngũ phẩm, Thất phẩm. Nàng ta lười biếng giao thiệp, đến bây giờ vẫn chẳng có nổi một khuê mật chân thành.

Cả đoàn người bước vào.

Chùa Khánh An là ngôi chùa gần kinh đô có hương hỏa thịnh vượng nhất, thiện nam tín nữ tấp nập kéo đến cúng bái không ngớt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến cổng sau của ngôi chùa, phải xếp hàng dài chờ đợi mới có thể vào trong. Vân Sơ quyên cúng hai trăm lượng bạc nhang đèn, tiểu hòa thượng liền mau chóng dẫn bọn họ vào trong.

Hương khói lượn lờ, Đại Phật trang nghiêm, Vân Sơ quỳ gối trên đệm bồ đoàn, thành kính khấu đầu.

Nàng không cầu xin con cái, chỉ cầu Vân gia đời đời bình an, thuận buồm xuôi gió; cầu cho hai hài nhi yểu mệnh của nàng được đầu thai vào một gia đình thanh bạch, thiện lương...

Tạ Phinh âm thầm khấn cầu mọi sự được hanh thông, như ý. Nàng ta đến tuổi này mới dám làm một việc to gan lớn mật đến thế, chỉ mong Phật Tổ hiển linh mà thành toàn tâm nguyện cho nàng ta...

Khấn bái xong xuôi, bốn người đứng lên. Vân Sơ cười nói: “Lăng nhi, chúng ta dùng một bữa chay thanh đạm rồi hãy về.”

Đỗ Lăng cũng có vô vàn tâm sự muốn sẻ chia với Vân Sơ, vội vã gật đầu lia lịa. Bốn người bọn họ theo tiểu hòa thượng đến hậu viện của ngôi chùa.

Gà Mái Leo Núi

Chùa Khánh An hàng năm tiếp đãi rất nhiều huân quý, danh gia vọng tộc cùng khách thập phương hành hương. Hậu viện quả thực vô cùng rộng lớn, nơi hành lang phía đông, một cánh cửa đang có hai hộ vệ đứng canh gác nghiêm ngặt.

Đỗ Anh có chút tò mò hỏi: “Hình như là thị vệ trong hoàng cung, chẳng hay có vị quý nhân nào hạ cố ghé thăm chăng?”

Đỗ Lăng khẽ lắc đầu.

Với thân phận của nàng, tự nhiên biết rõ người đang ở trong đó là ai. Song, nếu tiểu muội biết An Tĩnh Vương đang chịu phạt tại chùa Khánh An thì e rằng sẽ đau lòng đến c.h.ế.t mất.

Tạ Phinh chăm chú nhìn vào, thầm khắc ghi vị trí cánh cửa ấy vào lòng.

Bốn người bọn họ theo tiểu hòa thượng tới sương phòng đã được an bài từ trước. Vừa bước vào, Tạ Phinh liền cất lời nói: “Ta thấy ngoài hậu viện có vài chậu thược dược đã chớm nở rộ. Đỗ nhị cô nương, chúng ta cùng ra đó thưởng ngoạn chút nhé?”

Đỗ Anh lớn hơn Tạ Phinh hai tuổi, tính tình vẫn hồn nhiên như trẻ nhỏ, vốn chẳng thể ngồi yên trong sương phòng. Nàng liền mau chóng gật đầu, cùng Tạ Phinh ra hậu viện ngắm hoa.

“Tiểu Anh đã mười lăm tuổi rồi chăng?” Vân Sơ khẽ cất lời dò hỏi: “Không biết đã định chuyện hôn sự chưa?”

Đỗ Lăng cất lời: “Hai năm trước, Hoàng thượng phái phụ thân ta đưa An Tĩnh Vương vào Hình Bộ rèn luyện. An Tĩnh Vương thường xuyên ra vào Đỗ gia, qua lại nhiều lần như vậy, chẳng biết vì lẽ gì mà Tiểu Anh lại đem lòng vừa ý An Tĩnh Vương… Nhưng ta nghe nói chuyện Thái tử bệnh nặng có liên quan đến An Tĩnh Vương, nên người mới bị phạt đến chùa Khánh An. Giờ đây Hoàng thượng còn đương tráng niên mà triều đình đã lắm phong ba như vậy, sau này ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lần trước Đức phi dò hỏi mẫu thân ta, có ý muốn gả Tiểu Anh vào phủ An Tĩnh Vương. Mẫu thân ta chỉ vờ hồ đồ cho qua, chẳng dám cho Tiểu Anh hay biết chuyện này, bằng không nàng sẽ làm loạn lên mất…”

Vân Sơ khẽ thở dài.

Người đời thường nói phụ mẫu khó lòng lay chuyển được nhi nữ, quả thực chẳng sai chút nào. Mặc cho Đỗ phu nhân phản đối ra sao, Đỗ Anh vẫn một mực kiên quyết phải gả.

Ước chừng vào độ tháng sáu, tháng bảy năm đó, Đức phi sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn. Thế nhưng, Đỗ Anh còn chưa kịp gả vào phủ An Tĩnh Vương thì Tứ hoàng tử đã gặp chuyện bất trắc tại trường săn thú.

Ngày ấy, Hoàng thượng bị thích khách ám sát, kẻ bị tình nghi lớn nhất là Tứ hoàng tử lại bặt vô âm tín. Mấy tháng sau, khi tìm thấy Tứ hoàng tử, người đã chỉ còn là một thi thể…

Đỗ Anh chẳng tin Tứ hoàng tử ám sát Hoàng thượng, cũng không thể chấp nhận việc hôn phu của mình lại qua đời oan uổng như vậy. Nàng đã đập đầu tự vẫn bên linh cữu của Tứ hoàng tử.

Vân Sơ chẳng tài nào lý giải nổi, chỉ là một nam nhân mà thôi, sao lại có thể khiến Đỗ Anh vứt bỏ phụ mẫu, vứt bỏ toàn bộ gia tộc, còn trẻ tuổi đã vì tình mà quyên sinh…