An Tĩnh Vương quả thực không thể tin nổi.
Tạ phu nhân này khẩu khí thật ngông cuồng, lại dám cả gan đòi vị trí Vương phi.
Một nữ nhi nhà ngũ phẩm, tựa hồ do ngoại thất sinh hạ, lại chỉ là thứ nữ được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa đích mẫu. Ngay cả vị trí Trắc phi nàng ta cũng không đủ tư cách, há dám mơ ước chức Chính phi sao?
Tạ Phinh bị kéo sang sương phòng bên cạnh, cũng sợ hãi kinh hoàng.
Mẫu thân lại đòi vị trí An Tĩnh Vương phi cho nàng, liệu có phải đã điên rồi chăng?
Vị trí Trắc phi đã là đủ lắm rồi. Nếu cứ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chọc giận An Tĩnh Vương, song phương đàm phán không thành, e rằng nàng ta cũng tiêu đời...
“Tạ phu nhân, bổn vương có lời muốn nói, lòng người nào thể cứ tham lam như rắn nuốt voi.” An Tĩnh Vương tự xưng bổn vương, ngẩng đầu, khí thế bức người: “Những thứ không thuộc về các ngươi thì chớ nên vọng tưởng!”
Vân Sơ hành lễ: “Vậy thần phụ và tiểu nữ xin cáo lui.”
Nàng ra đến cửa sương phòng, cùng Tạ Phinh rời khỏi hậu viện chùa Khánh An.
Hai người Đỗ gia cũng chẳng còn tâm tư lưu lại thêm. Đoàn người rời khỏi ngôi chùa, trầm mặc đi bộ xuống núi, mãi một hồi lâu mới tới chân núi Đại Nhạn.
Gà Mái Leo Núi
Thính Sương đỡ Tạ Phinh lên xe ngựa. Đỗ Anh cũng được nha hoàn đỡ lên xe ngựa của Đỗ gia.
Đỗ Lăng đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vân Sơ.
Lúc nãy đứng bên ngoài sương phòng, nàng chẳng nói một lời, bởi nàng đã cảm nhận được sự tình hôm nay đều do Vân Sơ sắp đặt.
Nhưng trong ấn tượng của nàng, Vân Sơ vốn là một nữ tử đơn thuần, khí khái, khinh thường những trò tiểu nhân. Giờ đây, nàng không còn là Vân Sơ mà Đỗ Lăng từng quen biết.
Nhưng dù thế nào, sự việc hôm nay đã hoàn toàn đoạn tuyệt ý niệm của tiểu muội nàng. Cho dù Tạ tiểu thư có thể giành được điều gì, Đỗ gia bọn họ tuyệt đối sẽ không dính líu đến An Tĩnh Vương nữa.
“Sơ Sơ, nếu nàng quyết định tới Đại Lý Tự cáo trạng, ta sẽ giúp nàng làm chứng.” Đỗ Lăng chậm rãi mở miệng: “Mong rằng nàng có thể được như ý nguyện.”
Vân Sơ nắm c.h.ặ.t t.a.y khuê mật: “Lăng Lăng, sự tình hôm nay không phải là điều ta mong muốn, nhưng việc đã đến nước này, ta chỉ đành nhờ nàng thay ta gửi lời xin lỗi đến Tiểu Anh.”
Đỗ Lăng lắc đầu: “Tiểu Anh sẽ không trách nàng đâu. Thời gian không còn sớm, chúng ta nên hồi thành thôi.”
Nàng xoay người lên xe ngựa.
Vân Sơ khẽ mím môi.
Đỗ Lăng là người thông minh, chắc chắn có thể nhìn ra sự tình hôm nay không hề đơn giản.
Tuy rằng Đỗ gia không hề thiếu thốn vị trí Vương phi, song tự mình từ chối và bị kẻ khác tính kế cướp đoạt là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Huống hồ, nàng còn lợi dụng Đỗ Lăng làm nhân chứng, đẩy An Tĩnh Vương vào thế bất lợi...
Xem ra kiếp này, duyên phận giữa nàng và Đỗ Lăng cũng chỉ đến đây thôi.
Nhưng không sao, chỉ cần Đỗ Anh triệt để đoạn tuyệt ý niệm với An Tĩnh Vương, sẽ không còn ngu ngốc mà tuẫn tình nữa.
Dẫu nàng đã sống lại một đời, nhưng đâu có nghĩa mọi chuyện đều được như ý nguyện?
Vân Sơ ngồi trên xe ngựa.
Xe ngựa còn chưa kịp chuyển bánh, Tạ Phinh đã quỳ sụp, nắm chặt vạt áo Vân Sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẫu thân, cầu xin người cứu ta...” Tạ Phinh khóc nghẹn: “Thân phận ta không xứng làm Vương phi, An Tĩnh Vương ắt sẽ không thuận lòng, Đức phi cũng sẽ chẳng bằng, hoàng thất càng không thể chấp thuận... Ta nguyện ý làm trắc phi, xin mẫu thân đừng đưa sự việc này lên Đại Lý Tự...”
Vân Sơ nhấc chân hất nàng ta ra: “Ngươi tính kế nhiều như vậy, chỉ để đổi lấy một chức trắc phi hèn mọn hay sao?”
Đồng tử Tạ Phinh co rụt lại, khi đối diện với ánh mắt thâm sâu của Vân Sơ, nàng ta chợt hiểu ra, mẫu thân đã thấu tỏ mọi mưu toan của nàng.
“Ngươi nên tự thấy may mắn, bởi ta cùng Kỷ phu nhân đã đến kịp lúc. Nếu đợi đến khi sự việc đã rồi, An Tĩnh Vương đã chán ngán, lại gán cho ngươi tội danh câu dẫn, ngươi có hay hậu quả sẽ ra sao không?” Vân Sơ dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhẹ thì bị ban một chén rượu độc, nặng thì cả Tạ gia này sẽ vì ngươi mà liên lụy. Ngươi có gánh vác nổi hay chăng?”
Toàn thân Tạ Phinh run rẩy.
Nàng ta chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Nàng ta nắm chặt gói thuốc trong tay áo, may mà nàng ta chưa kịp dùng, nếu không tội danh câu dẫn hoàng tử này sẽ thực sự giáng xuống đầu.
Nhưng dù An Tĩnh Vương không nói nàng ta câu dẫn, tình cảnh của nàng hiện giờ quả thật khó bề xoay xở. Nàng ta khóc lóc nói: “Mẫu thân, giờ ta phải làm sao đây...”
“Làm sao ư?” Vân Sơ cười lạnh: “Về phủ quỳ từ đường ba ngày ba đêm!”
Xe ngựa ngừng trước cửa Tạ phủ.
Tạ Phinh đã khóc đến mức tiều tụy, được hai nha hoàn đỡ xuống xe. Vừa bước vào Tạ phủ thì Hạ thị đã đi ra.
Cả buổi sáng hôm nay Hạ thị có thể nói là đứng ngồi không yên, chờ mãi chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được Tạ Phinh trở lại. Nhưng khi thấy Tạ Phinh khóc lóc thảm thương như vậy, nàng ta thầm thấy mọi chuyện chẳng lành, vội vàng hỏi: “Phu nhân, đại tiểu thư làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hạ di nương đến vừa đúng lúc.” Vân Sơ lạnh giọng mở lời: “Phiền ngươi đi mời Lão thái thái cùng Thái thái đến từ đường. Nếu đại nhân cũng đang ở phủ, xin mời Người cùng sang đó.”
Nói đoạn, nàng cùng Thính Sương lập tức tiến về từ đường hậu viện. Tạ Phinh bị đẩy vào trong, mặt mày trắng bệch, quỳ rạp trước bài vị liệt tổ liệt tông Tạ gia.
Chẳng bao lâu, tiếng bước chân đã truyền đến, những người của Tạ gia lần lượt đi vào.
“Sơ nhi, con làm rùm beng đến thế, mời chúng ta tới từ đường là vì chuyện gì?” Lão thái thái vừa vào trong đã thấy Tạ Phinh quỳ dưới đất, nhíu mày hỏi: “Phinh tỷ nhi đã làm gì sai?”
Nguyên thị lên tiếng: “Cớ sao Phinh tỷ nhi lại khóc đến thảm thương nhường ấy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Cảnh Ngọc cũng vừa đến, trong ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Vân Sơ cất lời: “Tạ Phinh, chính ngươi hãy nói rõ xem đã xảy ra chuyện gì, kể rành mạch cho liệt tổ liệt tông Tạ gia nghe.”
“Con... con theo mẫu thân đến chùa Khánh An bái Phật. Nghe tin Tứ hoàng tử An Tĩnh Vương cũng có mặt ở chùa, con đã nghĩ cách hẹn gặp Người...” Tạ Phinh quỳ rạp dưới đất, khàn giọng nói: “Con cùng An Tĩnh Vương đã tình đầu ý hợp, bèn tìm đến sương phòng...”
Nàng ta nói đến đây thì nghẹn lại, không thốt nên lời.
Song, những người có mặt đều đã hiểu rõ.
“Ngươi... ngươi thật to gan!” Lão thái thái kinh hãi, suýt chút nữa không đứng vững: “Ngươi còn chưa cập kê, cớ sao lại dám làm ra chuyện dường này!”
Nguyên thị chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng: “Vậy rốt cuộc ngươi cùng An Tĩnh Vương đã... hay chưa?”
Tạ Cảnh Ngọc vung tay tát thẳng vào mặt Tạ Phinh: “Sao ta lại sinh ra thứ nghiệt súc vô liêm sỉ như ngươi!”
Tạ Phinh bị đánh đến mức choáng váng hoa mắt, quỳ rạp trên mặt đất, không sao gượng dậy nổi.
“Đại nhân, sự việc đã đến nông nỗi này, dù ngài có đánh c.h.ế.t đại tiểu thư thì cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa.” Hạ thị lòng nóng như lửa đốt, vội vã cất lời: “Đại tiểu thư sai, lẽ nào An Tĩnh Vương lại không sai ư?”
Lão thái thái như chợt bừng tỉnh: “Phinh tỷ nhi còn chưa tròn mười lăm tuổi, An Tĩnh Vương đã dám làm ra chuyện tày đình như vậy, nói thẳng ra, lỗi lầm này thuộc về An Tĩnh Vương. Tạ gia ta nào có thể chịu thiệt thòi như thế này được!”
Nguyên thị gấp đến mức xoay như chong chóng: “Tạ gia ta môn đăng hộ đối thấp kém như vậy, lấy gì mà đối đầu với An Tĩnh Vương đây? Phải làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao mới ổn thỏa đây?”