Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 109



Tạ Cảnh Ngọc xoay đầu nhìn về phía Vân Sơ: “Phu nhân, An Tĩnh Vương có ý gì về việc này không?”

“An Tĩnh Vương nguyện ý nạp Phinh tỷ nhi làm thị thiếp.” Vân Sơ cất lời: “Phu quân nghĩ sao về việc này?”

Lão thái thái khẽ thở phào nhẹ nhõm, An Tĩnh Vương nguyện ý chịu trách nhiệm là được rồi, bằng không, Phinh tỷ nhi mất đi thanh danh trong sạch, không ai muốn cưới, ấy cũng là một việc vô cùng khó giải quyết.

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi, thị thiếp còn không bằng di nương của gia đình tầm thường, chỉ như nha hoàn thông phòng chuyên làm ấm giường mà thôi. Tốt xấu gì cũng là nữ nhi nhà quan mà lại phải lưu lạc đến mức đi làm ấm giường cho kẻ khác, thật khiến mặt mũi Tạ gia bọn ta bị giẫm đạp dưới đất rồi, quả thật làm nhục gia phong Tạ gia không thôi!

Vân Sơ lại tiếp lời: “Nhưng sau khi ta nói muốn đệ đơn cáo trạng lên Đại Lý Tự, An Tĩnh Vương đã hứa sẽ nạp Phinh tỷ nhi làm trắc phi.”

“Cái gì? Trắc phi ư?” Lão thái thái lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Ta nghe nói trắc phi của nhị hoàng tử là đích thứ nữ của Tam phẩm Quang Lộc Tự Khanh. Phinh tỷ nhi lại có thể làm trắc phi của An Tĩnh Vương, đây há chẳng phải là tổ tiên Tạ gia hiển linh rồi sao!”

“Nhưng mẫu thân lại cự tuyệt!” Tạ Phinh khóc lớn mà nói: “Mẫu thân không đồng ý cho con làm trắc phi của An Tĩnh Vương, chẳng thể đàm phán với An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương tức giận, một đời của con cũng xem như đã xong rồi!”

Nàng ta trăm tính vạn kế, lại chẳng ngờ mẫu thân ta lại không chịu đồng thuận.

Một đời của nàng ta đã xem như hủy hoại trong tay mẫu thân rồi.

“Phu nhân, Phinh tỷ nhi nói thật ư?” Thấy Vân Sơ gật đầu, Tạ Cảnh Ngọc mấp máy môi nói: “Nàng thật sự muốn đệ đơn cáo trạng lên Đại Lý Tự ư?”

“Không được không được, tuyệt đối không thể đệ đơn cáo trạng!” Nguyên thị lắc đầu như trống bỏi: “Nếu làm lớn chuyện này, thanh danh của Phinh tỷ nhi ắt sẽ bị hủy hoại, Tạ gia ta cũng sẽ trở thành trò cười cho khắp kinh thành. Sơ nhi, tuyệt đối không thể đến Đại Lý Tự!”

Lão thái thái đập mạnh quải trượng xuống đất, lạnh giọng nói: “Sơ nhi, con là chủ mẫu Tạ gia, làm việc gì cũng phải đặt danh dự Tạ gia lên hàng đầu. Ngươi bây giờ mau đi gặp An Tĩnh Vương, nói rằng đồng ý để Phinh tỷ nhi làm trắc phi. Cảnh Ngọc, con hãy đi cùng Sơ nhi!”

“Ta đây xin mạo muội nói vài lời thô thiển.” Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Việc Phinh tỷ nhi mưu tính An Tĩnh Vương, An Tĩnh Vương nhất thời chưa nhìn thấu. Thế nhưng một người đã lăn lộn ở hậu cung nhiều năm như Đức phi, há chẳng nhìn ra rõ sao? Một khi Phinh tỷ nhi trở thành trắc phi, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, mặc người định đoạt. Nàng sẽ bị An Tĩnh Vương ghẻ lạnh, bị Đức phi gây khó dễ, lại còn bị Vương phi tương lai giày vò. Nàng làm sao chịu nổi, tuổi nàng mới mười ba, cứ thế mà úa tàn kiếp này trong vương phủ An Tĩnh Vương hay sao?”

Tạ Phinh không khỏi run rẩy.

Đúng vậy, ngay cả mẫu thân cũng nhìn ra được mưu kế của nàng, Đức phi sao có thể không nhận ra?

Nàng ta dám can đảm mưu tính An Tĩnh Vương, e rằng Đức phi sẽ lột da lột thịt nàng mất.

Hơn nữa sau này, khi Vương phi chính thức nhập phủ, e rằng nàng sẽ tìm mọi cách để ép nàng vào khuôn phép...

“Chư vị chỉ chăm chăm tìm cách bám víu vào vương phủ An Tĩnh, nào ngờ Phinh tỷ nhi sau này sẽ sống ra sao.” Vân Sơ lắc đầu: “Thanh danh Tạ gia tuy trọng, song theo ta thấy, sự bình an và trường thọ của Phinh tỷ nhi lại càng đáng giá hơn.”

Tạ Phinh nghe vậy, không kìm được mà rưng rưng lệ.

Thì ra mẫu thân không chấp thuận cho nàng làm trắc phi, là bởi lo sợ nàng nhập phủ An Tĩnh Vương sẽ phải chịu bao tủi nhục. Hẳn là chỉ khi thực tâm coi nàng là nữ nhi, người mới có thể nghĩ xa đến nhường ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những người trong từ đường đều trầm mặc. Quả thật, bọn họ chưa từng suy xét thấu đáo cho tương lai của Phinh tỷ nhi.

Lão thái thái thậm chí còn ngấm ngầm nghĩ rằng đây là do Phinh tỷ nhi tự mình bày mưu tính kế, nên sau này ra sao, cũng là tự làm tự chịu.

Đương nhiên, bà ta chỉ dám nghĩ trong lòng, bởi một khi buột miệng, e rằng sẽ khiến Phinh tỷ nhi ly tâm...

Gà Mái Leo Núi

“Đại tỷ giờ đây chỉ còn một con đường duy nhất.” Tạ Thế An từ ngoài cửa từ đường bước vào, chậm rãi cất lời: “Nếu đã mưu tính An Tĩnh Vương, vậy chỉ còn một cách giải quyết là phải khiến vương phủ An Tĩnh chủ động tới cửa cầu hôn, rước đại tỷ về làm chính phi.”

Mưu tính nhiều như vậy chỉ để đổi lấy một thân phận trắc phi mặc người giày xéo? Như vậy Tạ gia cũng sẽ khó thoát khỏi họa diệt thân từ cơn thịnh nộ của An Tĩnh Vương.

Nhưng một khi trở thành Vương phi thì lại khác. Vương phi phải được Hoàng Thượng tứ hôn, danh chính ngôn thuận trở thành người của hoàng thất. Cho dù là hoàng tử, cũng không thể không nể mặt Vương phi. Dẫu An Tĩnh Vương có chán ghét đại tỷ, mỗi dịp yến hội hoàng gia cũng vẫn phải đưa đại tỷ theo. Hơn nữa, việc lớn nhỏ trong vương phủ An Tĩnh cũng đều do đại tỷ một tay quản lý.

Chỉ cần đại tỷ tìm mọi cách sinh hạ đích trưởng tử cho An Tĩnh Vương, vậy đời này sẽ vô ưu vô lo.

Vân Sơ nhìn Tạ Thế An: “Vẫn là An ca nhi thấu hiểu lòng ta.”

Lúc này Tạ Phinh mới chợt hiểu ra, vì sao khi ở chùa Khánh An, mẫu thân lại có ý muốn để nàng trở thành chủ mẫu vương phủ. Thì ra, đó chính là con đường duy nhất dành cho nàng.

Tạ Cảnh Ngọc cất tiếng: “Giờ ta sẽ đến Ngự Sử Đài một chuyến.”

Đến Ngự Sử Đài không phải để hạch tội, mà là để cảnh cáo Đức phi rằng Tạ gia có thể tìm Ngự sử đại nhân hạch tội bất cứ lúc nào...

Vân Sơ gật đầu: “An ca nhi, con hãy ngồi xe ngựa của Tạ gia đến cửa Đại Lý Tự canh một đêm. Còn ta, sẽ về Vân gia một chuyến.”

Lão thái thái vẫn còn đó nỗi lo âu: “Làm vậy liệu có ổn thỏa chăng?”

Chỉ bằng màn ngụy trang đơn giản như vậy, Đức phi sẽ tin tưởng hay sao?

 

Bà ta lo sợ một khi đắc tội An Tĩnh Vương cùng Đức phi, tiền đồ Tạ gia sẽ mịt mờ.

Tạ Cảnh Ngọc đáp lời: “Việc thành hay bại, cứ ra tay trước đã rồi hay tính.”

Tạ gia nữ nhi mới tròn mười ba, dẫu sự tình có ầm ĩ đến mấy, Tạ gia cũng chỉ tổn chút thể diện. Kẻ chịu tai tiếng nặng nề nhất, vẫn là An Tĩnh Vương.

Hắn lại bất chợt cảm thấy khôn nguôi may mắn, may mắn thay Phinh tỷ nhi vẫn chưa đến tuổi cập kê...