Tạ Phinh quỳ nơi từ đường suốt cả một đêm dài.
Vân Sơ không cho phép bất cứ ai đưa cơm nước, ngay cả một giọt nước cũng chẳng được phép mang vào.
Hạ thị ghé qua ô cửa sổ nhỏ, nhìn vào từ đường, thấy Tạ Phinh khụy yếu ớt nơi nền đất lạnh lẽo mà lòng quặn đau khôn tả.
Nàng dúi một ít bạc kiếm được từ việc bán đồ thêu tay cho đám bà tử và thị vệ canh gác, rồi tay xách hộp cơm bước vào trong, khẽ hạ giọng thủ thỉ: “Phinh nhi, nương đã tới rồi, con mau dùng chút gì đi thôi.”
Tạ Phinh ngẩng phắt đầu lên, vội nắm lấy tay Hạ thị, gấp gáp hỏi: “Sao rồi? Có động tĩnh gì chăng?”
Hạ thị dịu giọng khuyên can: “Trời vừa mới hửng sáng, dẫu có tin tức, cũng chẳng thể nhanh đến vậy đâu con. Con mau dùng chút đồ ăn đi đã, đừng để mình đói lả người ra.”
Tạ Phinh làm sao nuốt trôi cho nổi, khắp người khó chịu bức bối khôn cùng. Nàng biết, sự khó chịu trước mắt chỉ là nhất thời, điều nàng lo sợ nhất là sự việc này sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
Đúng lúc này, bà tử canh cửa bỗng nhiên cất lời: “Hạ di nương, dường như có khách quý ghé thăm, người mau ra tiếp đi thôi!”
Đôi mắt Tạ Phinh chợt sáng rực: “Chắc hẳn là người An Tĩnh Vương phái đến. Di nương, người mau đi dò la tin tức xem sao!”
Hạ thị dặn dò Tạ Phinh đôi ba câu rồi rời từ đường, bước nhanh về phía tiền viện.
Vị khách trong tiền viện chính là một vị ma ma đến từ chốn cung đình, chính là Đường ma ma, tâm phúc của Đức phi, một trong tứ phi quyền quý chốn hậu cung.
Đường ma ma hành lễ với những người Tạ gia, nhưng bà ta lại là đại hồng nhân bên cạnh Đức phi nương nương, người Tạ gia nào dám nhận đại lễ của bà ta? Họ vội vàng mời ngồi, dâng trà đãi khách.
“Vương gia phủ ta đến chùa Khánh An để cầu phúc cho Thái Tử điện hạ, ngày ngày sao chép kinh Phật, lòng thanh tịnh, chí quả dục, quả thực không thể làm ra cái loại chuyện hoang đường đến thế.” Đường ma ma lạnh giọng nói, đoạn bà ta lại tiếp: “Tạ Đại nhân đêm qua đến Ngự Sử Đài, Tạ Thiếu gia lại đưa người đến ngồi trước cổng Đại Lý Tự suốt đêm, đây là đang có ý gì đây?”
Lão thái thái ở Tạ gia tuy uy quyền nhất mực, nhưng khi đối diện với vị ma ma có khí thế lẫm liệt, áp đảo người khác này, bà ta lại không thể thốt lên được lời nào.
Vân Sơ khẽ cười một tiếng: “Ý của Đường ma ma là, An Tĩnh Vương hành sự như vậy dưới chân Phật Tổ, nhưng mọi trách nhiệm lại đổ lên đầu nữ nhi Tạ gia ta, phải chăng? Vốn dĩ Tạ gia vẫn đang suy xét liệu có nên thỉnh Đại Lý Tự khanh chủ trì công đạo hay không, nay xem ra, thật sự phải làm vậy rồi.”
Sắc mặt Đường ma ma chợt cứng đờ.
Vốn dĩ định dùng uy ép để giày vò Tạ gia một phen, nào ngờ vị Tạ phu nhân này lại hoàn toàn chẳng nể mặt Đức phi nương nương.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cũng chẳng trách được. Vị Tạ phu nhân này là đích trưởng nữ Phủ Tướng quân, Vân Tướng quân lại tay nắm trọng binh, nàng có Vân gia làm chỗ dựa vững chắc, lẽ nào lại phải sợ hãi một hậu phi tầm thường?
Đường ma ma lấy một khối dương chi bạch ngọc tinh xảo từ trong tay áo mà rút ra, giọng nói trở nên hòa hoãn hơn: “Đây là khối ngọc bội Đức phi nương nương đã đeo bên mình hơn hai mươi năm, đặc biệt ban tặng cho Tạ Đại tiểu thư. Đợi đến khi Thái Tử điện hạ khỏi bệnh hoàn toàn, nương nương sẽ thỉnh Lễ bộ an bài, nạp Tạ Đại tiểu thư làm trắc phi của An Tĩnh Vương.”
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ lão thái thái mừng ra mặt, xem chừng vị trí trắc phi đã yên vị rồi.
Dẫu cho sau này, cuộc đời Phinh tỷ nhi chẳng mấy suôn sẻ, nhưng Tạ gia nếu tựa được vào vương phủ An Tĩnh, thì khốn cảnh hiện tại của Tạ Cảnh Ngọc ắt sẽ được hóa giải đôi phần.
Tạ Cảnh Ngọc khẽ cụp mi.
Đêm qua, y thân hành tới Ngự Sử Đài, An ca nhi lại ghé Đại Lý Tự, còn Vân Sơ thì trở về Vân gia, tất thảy đều là mượn uy thế ba nơi ấy hòng bức ép Đức phi.
Đức phi ngoài mặt tỏ vẻ nhân nhượng, song cũng chỉ chịu ban cho ngôi vị trắc phi mà thôi.
Kỳ thực, y cũng rõ tâm tư Đức phi, thân phận Phinh tỷ nhi quả không xứng đảm nhận ngôi chính phi.
“Khối ngọc bội này quá đỗi trân quý, Tạ phủ xin chẳng dám nhận.” Ngay lúc Tạ Cảnh Ngọc còn đang trầm tư, Vân Sơ đã khẽ cất lời: “Kính mong Đường ma ma thay mặt, thỉnh Đức phi nương nương phái thái y đến chẩn mạch cho tiểu nữ. Hôm qua tiểu nữ hồi phủ, nhịn uống nhịn ăn, mấy bận tìm đến cái chết, giờ đây thân thể thực sự khó bề thở nổi...”
Sắc diện Đường ma ma tức thì trở nên vô cùng khó coi.
Vị Tạ phu nhân đây ngầm ý với bà ta rằng, nếu Đức phi chỉ chịu ban cho ngôi trắc phi, thì Tạ đại tiểu thư ắt sẽ tìm đến cái chết.
Một kẻ ti tiện dám quyến rũ An Tĩnh Vương, vốn là c.h.ế.t không đáng tiếc. Thế nhưng Tạ gia lại không màng như vậy, nếu Tạ đại tiểu thư thực sự mất mạng, e rằng họ sẽ làm ầm ĩ cho xem.
Bà ta đứng phắt dậy, thu ngọc bội vào túi: “Nương nương của ta ắt sẽ ban cho Tạ phủ một lời phân xử công bằng, mong Tạ đại nhân giữ kín chuyện này, ta xin cáo lui về cung phục mệnh.”
Đường ma ma tức tốc rời khỏi Tạ gia.
“Phu nhân, việc này ắt sẽ khiến Đức phi long trời lở đất.” Tạ Cảnh Ngọc khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Đức phi sinh hạ hai vị công chúa rồi mới có được An Tĩnh Vương, từ bấy lâu nay vẫn một mực yêu thương nuông chiều. Tạ gia toan tính với An Tĩnh Vương đã đành, nay lại còn mơ tưởng ngôi vị Vương phi, e rằng Đức phi sẽ chẳng dễ gì bỏ qua cho Tạ gia. Chẳng hay phu nhân đã có mưu tính gì chăng?”
Ánh mắt của toàn bộ Tạ gia đồng loạt hướng về Vân Sơ.
Vân Sơ hờ hững cất lời: “Phu quân nếu có nhàn rỗi, hãy quan tâm tới việc triều chính nhiều hơn chút nữa. Hiện giờ Thái tử bệnh trọng, Hoàng thượng quả quyết An Tĩnh Vương chính là kẻ gây nên. Chỉ khi chủ động hạ mình cầu hôn kẻ có thân phận thấp kém, mới mong tẩy sạch hiềm nghi của Hoàng thượng. Đức phi há lẽ nào lại không thông hiểu đạo lý này?”
Lão thái thái gặng hỏi: “Nếu Đức phi chẳng làm như thế thì sao?”
“Vậy chỉ có thể nói Đức phi u mê, chẳng nhìn rõ cục diện.” Vân Sơ mỉa mai nói: “Có mẫu phi lại u mê đến vậy, sau này An Tĩnh Vương cũng khó mà thành đại sự. Phinh tỷ nhi chi bằng đừng gả!”
Nàng vừa dứt lời, lão thái thái cũng chẳng dám gặng hỏi thêm. Hỏi nhiều thì chẳng khác nào tự nhận mình là kẻ ngu xuẩn vậy.
Đường ma ma rời khỏi Tạ gia, trực chỉ hồi cung, tấu trình cặn kẽ tình hình cho Đức phi.