Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 118



Vì băng quá đỗi cháy hàng mà mùa hè còn kéo dài mấy tháng oi bức như vậy, thế nên nàng và Trần bá đã thương nghị, mỗi ngày đều giới hạn số lượng bán ra.

Căn bản, chỉ cần đến giữa trưa là lượt mua băng trong ngày hôm đó đã cạn.

Chính vì lẽ đó, các nhà phú quý kia không thể không phái người đến đây xếp hàng từ sáng sớm.

Đầu đường, người người bàn tán xôn xao về những lều tránh nóng.

“Trước đây, ta vẫn cứ hoài khó hiểu, băng chẳng phải chỉ là một khối nước đá tầm thường sao, hà cớ gì lại đắt đỏ đến thế? Mãi đến khi Vân phu nhân dựng lều tránh nóng, ta mới hay dưới ánh nắng hè chói chang gay gắt này, băng còn quý giá hơn cả hoàng kim.”

“Còn phải nói sao? Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được cái thú an nhàn khi có băng đá giữa hạ chí. Thiết nghĩ, bậc bá tánh như chúng ta thật sự nên cảm tạ ân đức của Vân phu nhân.”

“Di, các ngươi đang bàn luận về lều tránh nóng ư? Đó là nơi nào vậy?”

“Chuyện trọng đại như vậy mà sao hiền huynh lại chẳng hay biết chút nào? Ở ngõ Quế Hoa phía Tây thành đó. Đi đến cuối ngõ, sân viện nơi ấy sẽ mở cửa hai canh giờ mỗi buổi chiều, ai nấy đều có thể vào đó mà tránh nóng. Chẳng hay sân viện đó đã bày biện bao nhiêu băng đá, vừa bước vào trong đã cảm nhận được hơi lạnh tựa mùa đông, vô cùng sảng khoái!”

“Trời đất quỷ thần ơi, toàn bộ sân viện kia đều được trang bị băng đá ư? Như vậy phải tốn kém bao nhiêu bạc chứ, lẽ nào Vân gia lại phú quý đến nhường ấy?”

“Vân gia ta sở hữu ba vị đại tướng quân lừng lẫy, là danh môn vọng tộc chân chính. Cớ gì lại thiếu chút bạc để mua băng? Hơn nữa, kinh thành này dẫu có vô số thế gia đại tộc, người giàu sang đếm không xuể, nhưng duy chỉ có Vân gia là lấy bạc của mình làm việc thiện, Vân phu nhân quả là một vị Bồ Tát hạ phàm!”

“Vân tướng quân dấn thân tiền tuyến bảo vệ non sông xã tắc, Vân phu nhân lại bỏ tiền túi giúp đỡ bá tánh tránh nóng. Vân gia yêu dân như con, quả là một tấm gương sáng ngời cho bách quan triều đình noi theo!”

“Nghe đồn, Vân tướng quân sắp khải hoàn hồi triều. Vị tướng quân anh dũng của chúng ta sắp trở về rồi!”

“Thật tốt lành! Thật tốt lành!”

“...”

Bá tánh đồng loạt hò reo, vỗ tay rộn ràng.

Vân Sơ trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

Nàng vốn chỉ bố trí một ít băng vụn, cho phép bá tánh đến nghỉ ngơi miễn phí. Thực tình cũng chẳng tốn kém là bao, thế mà lại được dân chúng ngợi ca đến nhường này.

Dân chúng vốn chất phác thật thà, chỉ cần ban phát một chút ân huệ nhỏ bé cũng đủ khiến bọn họ ghi tạc trong tâm khảm.

Một khi gặp nguy nan, bọn họ sẽ không màng tính mạng mà xả thân.

Đáng tiếc, lực lượng của dân chúng quá đỗi yếu ớt. Kiếp trước, dẫu mấy vạn bá tánh cùng nhau cầu xin, cũng chẳng thể lay chuyển được ý chỉ muốn xử trí Vân gia của Hoàng Thượng.

Gà Mái Leo Núi

Xe ngựa chẳng mấy chốc đã dừng lại trước cổng Vân phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vừa bước xuống xe ngựa, Thính Sương không khỏi cảm thấy khẩn trương.

Vừa bước vào bên trong, nàng đã trông thấy một nam tử trẻ tuổi đang đứng đợi ở viện của Lâm thị.

Nhận thấy nàng bước vào, nam tử kia khẽ nghiêng đầu, chỉ dám lén lút liếc nhìn một cái rồi vội vàng thu hồi ánh mắt.

“Việc ta vừa dặn dò, ngươi cứ y lời mà làm. Giờ thì, ngươi lui xuống trước đi.” Lâm thị cất lời sai nam tử kia lui xuống, đoạn quay sang nhìn Vân Sơ mà bảo: “Người ấy là tiểu nhi tử của Vu ma ma. Hắn đang theo một phó tướng dưới trướng cha con để rèn luyện. Con thấy thế nào?”

Vân Sơ đưa mắt nhìn về phía Thính Sương.

Thính Sương cúi đầu, đang thầm nghĩ xem nên cự tuyệt ra sao, thì lại nghe Lâm thị nói: “Thính Sương, ngươi cùng Sơ nhi lớn lên từ thuở ấu thơ, ta xem hôn sự của ngươi cũng trọng đại như của Sơ nhi vậy. Nếu ngươi có điều gì không vừa ý, cứ việc lắc đầu. Chẳng cần vì bất kỳ lý do nào mà khiến bản thân phải chịu oan ức. Ngươi không ưng thuận người này, ta sẽ tìm cho ngươi kẻ khác. Trong Vân gia quân ta có rất nhiều tiểu tử tốt, chúng ta cứ từ từ mà lựa chọn.”

Thính Sương: “...”

Nói cách khác, nếu nàng từ chối người này, ắt sẽ còn vô số kẻ khác đang chờ đợi.

Cũng đâu thể cứ ai đến là lại chối từ. Làm như vậy, há chẳng phải khiến Vân phu nhân phải thất vọng buồn lòng hay sao?

“Nô tỳ...” Thính Sương khẽ thở dài, trong lòng có chút phát sầu: “Nô tỳ... cũng chẳng biết nên tính sao.”

“Cũng phải, mới gặp mặt một lần mà bắt ngươi quyết định thì quả là quá vội vàng rồi.” Lâm phu nhân cười nói: “Sơ nhi, lát nữa về Tạ gia, con hãy dẫn Vu Khoa theo luôn đi. Để hắn và Thính Sương làm quen thêm một chút rồi hãy quyết định sau cũng chưa muộn.”

Vân Sơ gật đầu: “Cũng vừa lúc con đang thiếu nhân sự, tiện thể để Vu Khoa giúp con xử lý vài việc ở ngoại viện, cũng để Trần bá được nhẹ gánh hơn đôi chút.”

Chuyện này cứ thế được định đoạt.

Trong bữa cơm, Vân Sơ còn nhắc tới việc dựng lều tránh nóng: “...Lều tránh nóng của Vân gia đã cứu giúp biết bao dân chúng nghèo khổ. Hiện giờ bá tánh vô cùng tôn sùng Vân gia. Cũng không biết là phúc hay họa, cần phải nghĩ cách đề phòng một phen.”

Nàng thật sự không ngờ một lều tránh nóng nho nhỏ lại gây nên phản ứng lớn như vậy trong dân chúng. Nếu chuyện này đi quá xa, e rằng sẽ gây ra tác dụng ngược.

Liễu Thiên Thiên đặt đũa xuống: “Tuy Vân gia tạo phúc cho bách tính, nhưng người có tâm sẽ nghĩ Vân gia đang mượn lòng dân. Hiện giờ Vân gia cũng xem như đang đứng ở vị thế cao, chỉ cần không cẩn trọng một chút là...”

Lâm phu nhân lắc đầu: “Hai đứa con đừng lo lắng quá nhiều. Vân gia đời đời trung lương, sự tín nhiệm của Hoàng thượng đối với Vân gia như nước sông cuồn cuộn, không thể nào lại ra tay đối phó với Vân gia.”

Bà biết Hoàng thượng có chút kiêng kỵ Vân gia nên mới sắp xếp cho nữ nhi Vân gia gả thấp, lại không kết giao với thế gia nào. Trưởng tử Vân gia cũng không theo nghiệp võ, khoa cử cũng cố ý thi kém một chút, sự kiêng kỵ của Hoàng thượng cũng dần dần tiêu tan.

Vân Sơ cười khổ.

Nàng cũng từng cho là như vậy.

Sự thật chứng minh, võ tướng thế gia có sức ảnh hưởng quá lớn đến hoàng quyền, số mệnh đã định chỉ có một kết cục.

“Mùa hè năm nay quá oi bức, nếu không có lều tránh nóng thì không biết sẽ có bao nhiêu người phải bỏ mạng vì nắng nóng.” Lâm phu nhân nói: “Sự ngờ vực của Hoàng thượng chỉ là thứ hư vô mờ mịt, mà dân chúng c.h.ế.t vì nóng lại là sự thật rành rành. Chẳng lẽ vì những chuyện chưa xảy ra mà để nhiều bách tính vô tội phải mất mạng như vậy ư?”