Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 119



Vân Sơ biết dù nàng không đưa ra ý tưởng làm lều tránh nóng, thì nương của nàng cũng sẽ vô điều kiện cứu tế những bách tính thoi thóp vì sốc nhiệt.

“Con có một ý tưởng.” Nàng mở miệng: “Chúng ta chỉ cần nói cho Hoàng thượng biết việc làm này của Vân gia cũng không phải là để thu mua lòng dân.”

Liễu Thiên Thiên hỏi dồn: “Phải làm thế nào đây? Bảo đại ca muội dâng sớ ư? Vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi?”

Vân Sơ lắc đầu: “Chúng ta hãy mở một cửa hàng ngay trước lều tránh nóng. Chiều nào cũng có người qua kẻ lại, cửa hàng kia ít nhiều cũng có lợi nhuận. Điều này sẽ khiến Hoàng thượng cho rằng Vân gia đang lợi dụng lều tránh nóng để kiếm thêm chút bạc. Đại tẩu, nương, hai người thấy sao?”

Lâm phu nhân sáng mắt: “Thật là một ý kiến hay.”

Liễu Thiên Thiên tán đồng gật đầu: “Vậy cứ giao chuyện này cho ta đi.”

Để một phụ nhân như nàng ấy kinh doanh kiếm bạc thì Hoàng thượng sẽ càng không có lý do gì để nghi kỵ.

Vân Sơ vô cùng yên tâm về vị đại tẩu này.

Đại tẩu là đích trưởng nữ của Liễu gia Tứ phẩm, Liễu gia là dòng dõi thư hương chân chính. Đại tẩu rất có khí khái của thư hương thế gia. Sau khi Vân gia xảy ra chuyện, nàng ấy đã xé nát hưu thư đại ca để lại, thề sống c.h.ế.t cùng Vân gia tồn vong...

Ở lại Vân gia dùng bữa xong, Vân Sơ mới bắt đầu hồi phủ.

Lúc tới đây chỉ có ba chủ tớ, lúc rời đi lại thêm một tiểu tử trẻ tuổi là Vu Khoa.

Vân Sơ cùng Thính Sương, Thính Phong ngồi trong xe, bên ngoài xa phu và Vu Khoa ghé bên cạnh, thỉnh thoảng lại vọng vào tiếng chuyện trò của đôi bên.

Thính Sương vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, trong lòng lại đang cân nhắc, có lẽ khoảng mười ngày nửa tháng nữa, nàng sẽ tìm phu nhân để từ chối chuyện mai mối này. Nàng không muốn lấy chồng là việc của riêng nàng, chẳng thể vì mình mà lỡ dở duyên phận của người khác.

Xe ngựa đang đi trên đường thì Thính Phong đột nhiên cất lời: “Phu nhân, hình như nô tỳ vừa trông thấy tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.”

Vân Sơ lập tức nhướng mắt nhìn.

Quả nhiên, nàng thấy một hài tử bé bỏng đang được một đám gia nhân vây quanh dạo phố.

Trên đường người qua kẻ lại tấp nập.

Sở Hoằng Du dẩu môi nhỏ, hiển nhiên là cậu bé không vui.

A Mao khom lưng, nhỏ giọng nói: “Thế tử dù ít dù nhiều cũng nên đi dạo một chút, bằng không Vương gia hỏi tới, ngài cũng không thể viện cớ chẳng ưng lòng, phải không?”

Sở Hoằng Du ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đang đứng bên cạnh mình.

Đây là vị Vương phi tương lai mà rất nhiều người tìm cho phụ vương nó, là mẫu phi tương lai của nó và Trường Sinh, nhị tiểu thư Đàm gia.

Nó và Trường Sinh quả thật luôn mong ước có một người mẫu thân, nhưng tuyệt nhiên không phải nữ tử trước mắt này.

Nữ tử này rất dịu dàng, cử chỉ lời nói đều không thể tìm ra sai sót, mọi người trong nhà bao gồm phụ vương đều hài lòng về nàng.

Sau khi tất cả đều vừa ý thì mới tới hỏi nó, hỏi xem có thể để nữ nhân này làm mẫu phi của nó không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Du ca nhi, con có ưa những món kẹo đường này chăng?”

Đàm nhị tiểu thư lấy ra một que kẹo đường hình con hổ đưa tới tay Sở Hoằng Du.

Trên mặt nàng là ý cười ôn nhu, lưng khom, tận lực kéo gần khoảng cách với hài tử này.

“Không ưa, xấu xí đến độ khó nhìn!”

Sở Hoằng Du lạnh lùng thốt ra những lời này, nhanh chóng đi về phía trước.

Đàm nhị tiểu thư có chút đành chịu, chẳng biết tính sao.

Nàng đã vắt óc suy tính cách lấy lòng tiểu thế tử, nhưng tiểu thế tử vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đó, hoàn toàn không ưa nàng.

Hôn sự của nàng cùng Bình Tây Vương liệu có thành hay chăng, e là phải tùy thuộc vào việc tiểu thế tử này có hài lòng nàng hay không.

Nàng năm nay mới mười bảy xuân xanh, thực lòng cũng chẳng mong làm kế mẫu cho ai, nhưng phụ thân cần Bình Tây Vương phò trợ để có thể tiến bước trên con đường quan lộ.

Vì phụ thân, vì gia tộc, nàng đành phải trả cái giá này.

Gà Mái Leo Núi

“Du ca nhi, vậy con vừa lòng với thứ gì hơn chăng?” Đàm nhị tiểu thư lại bày ra vẻ dịu dàng: “Thiếp nghe nói con ưa dế mèn, hay là để thiếp đưa con đi xem đá dế?”

Sở Hoằng Du có chút động lòng, nhưng sau đó lại phỉ nhổ bản thân.

Nếu đã chẳng ưa nữ nhân này, thì tuyệt nhiên không thể gieo cho nàng dù chỉ một tia hy vọng, cũng không thể để phụ vương cho rằng ta bằng lòng cho nữ nhân này làm mẫu phi.

Nó lạnh lùng nói: “Đàm tiểu thư, người đừng phí hoài công sức, dẫu người làm gì đi nữa, ta cũng chẳng chấp thuận việc người gả cho phụ vương!”

Ý cười trên mặt Đàm nhị tiểu thư chợt cứng đờ, nàng hít sâu một hơi, ngồi thụp xuống, cầm tay nhỏ của Sở Hoằng Du: “Du ca nhi, thiếp biết hiện tại con có đôi phần xa lánh thiếp, nhưng xin con hãy tin tưởng thiếp, thiếp nhất định sẽ xem con như hài tử thân sinh, sẽ thương yêu con và Trường Sinh, sẽ khiến các con thấu tỏ con trẻ có mẫu thân thì cuộc sống khác biệt ra sao... Ngày nào đó phụ vương con cũng phải cưới Vương phi, dẫu cưới ai cũng chẳng khác biệt là bao, nhưng chỉ có thiếp có thể thề nguyện cùng con, thiếp và phụ vương con sẽ không hạ sinh thêm cốt nhục, phủ Bình Tây Vương sẽ chỉ có hai đứa nhỏ là con và Trường Sinh...”

Sở Hoằng Du cắn môi dưới.

Y khẽ nhận ra trong lòng mình đã thoáng chút nhẹ nhõm.

Đến cả y còn bị nàng thuyết phục, ắt hẳn phụ vương cũng khó lòng chối từ.

Nếu không thể tìm ra lỗi lầm, Hoàng Tổ phụ e rằng sẽ lập tức ban hôn, vậy là nàng quả thực sẽ trở thành mẫu phi của y.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Hoằng Du lại dấy lên sự kháng cự mãnh liệt.

“Du ca nhi, ta thử một lần chẳng hay có được không?”

Đàm nhị tiểu thư nắm lấy tay Du ca nhi, đôi mắt trong veo thuần khiết.

Ngay lúc này, Sở Hoằng Du thình lình thét lên một tiếng chói tai, hung hăng đẩy Đàm nhị tiểu thư ngã sang một bên.

“Ả ta véo ta!” Du ca nhi hai hàng lệ lưng tròng, vội vã rúc vào lòng ma ma đang đứng phía sau, nghẹn ngào tố: “Ả ta vừa véo vào tay ta, lại còn uy h.i.ế.p ta phải đồng ý để ả ta làm mẫu phi, oa oa oa!”

Y vừa nói, vừa òa khóc nức nở.