Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 12



Vân Sơ hờ hững nhìn gia đinh vung gậy, từng trượng từng trượng, ban đầu Tạ Thế Duy còn có thể thốt ra tiếng kêu thảm thiết, càng về sau âm thanh càng lúc càng thều thào yếu ớt.

Đến trượng thứ mười, nó đã hôn mê bất tỉnh nhân sự.

“Duy ca nhi!”

Lão thái thái chống quải trượng, bước vội đến, nhưng đã muộn, nhìn thấy cảnh tượng thế này thì kinh hãi tột độ.

“Mau, mau đi mời đại phu tới!”

Bà ta cuống quýt ra lệnh người mau chóng đưa Tạ Thế Duy về phòng.

“Nếu ta không kịp tới, phải chăng con định đánh c.h.ế.t Duy ca nhi sao!” Lão thái thái trừng mắt nhìn Vân Sơ, gằn từng tiếng một: “Chỉ là một con dế mèn, c.h.ế.t thì đã đành, mua con mới há chẳng được sao, đến nỗi phải đánh con trẻ ra nông nỗi này ư! Dù muốn phạt cũng có trăm ngàn cách, ai cho phép con dùng gia pháp đến nỗi muốn đoạt mạng Duy ca nhi vậy!”

Tạ Thế An tiến tới một bước: “Tằng tổ mẫu, đây là ý của cháu.”

Lão thái thái kinh ngạc.

Hạ thị thở hổn hển chạy đến cáo trạng, nói Sơ nhi muốn đánh c.h.ế.t Duy ca nhi, bà ta cứ ngỡ là Sơ nhi đã ra lệnh dùng gia pháp. Nhưng sao nay lại thành An ca nhi rồi?

“Quả thật phải áp chế tính tình của Thế Duy, nếu không sau này ai biết nó sẽ gây ra đại họa gì cho gia tộc!” Tạ Thế An mở miệng: “Sắp tới kỳ điều nhiệm của phụ thân, chọc giận người của phủ Bình Tây Vương thì hậu quả sẽ khó lường dường nào, Thế Duy nhất định phải chịu đủ hai mươi trượng này.”

Lão thái thái siết chặt quải trượng.

Bình Tây Vương, chính là đương kim Tam hoàng tử, chiến công hiển hách, lại vô cùng được sủng ái, là đại nhân vật mà Tạ gia bọn họ đến nằm mơ cũng chẳng thể với tới.

Thế nhưng cháu dâu của bà ta lại kết giao bằng hữu với Tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.

Vân Sơ rũ mắt: “Dù là phạt An ca nhi quỳ từ đường, hay là đánh trượng Duy ca nhi, lão thái thái đều lo lắng con tổn hại hài tử. Nói cho cùng, cũng là bởi con không phải mẫu thân ruột thịt của chúng. Có lẽ sau này, con phải nuông chiều chúng, muốn gì được nấy, thì Tạ gia mới mong yên ổn chăng?”

Lão thái thái nghẹn lời.

Mấy ngày qua, bà ta tới chất vấn Sơ nhi không dưới vài bận, sự thật đã chứng minh, lần nào cũng là bà ta sai.

“Sơ nhi, lũ hài tử này giờ đã được quy về danh nghĩa của con, xem như con ruột của con. Con muốn đánh, muốn mắng, đều là quyền của con. Tổ mẫu ta đây đã lạc hậu so với thời thế, quả thật không tiện can thiệp thêm nữa." Bà ta khẽ thở dài, dứt lời: “Thôi được rồi, chúng ta về An Thọ Đường thôi.”

Hạ thị đứng phía sau lão thái thái, đôi môi cắn chặt.

Lão thái thái đã không đoái hoài, mà chính phu nhân lại càng không thể kiểm soát, vậy chẳng phải con ruột của nàng ta sẽ bị phu nhân tùy ý hành hạ sao?

Thế nhưng, thân phận nàng ta chỉ là một hạ nhân, có thể làm được gì chứ?

Khi Hạ thị rời khỏi Ngọc Sanh Cư, nàng ta còn nghe rõ Vân Sơ phân phó gia đinh: “Số trượng còn lại, đợi Duy ca nhi khỏe lại sẽ tiếp tục thi hành.”

Hạ thị nghe xong, thân thể liền lảo đảo suýt ngã quỵ.

Các vị di nương khác đưa mắt nhìn nhau, rồi cả thảy đều cúi thấp đầu, tận lực giấu mình, chẳng dám để lộ chút tồn tại nào.

Gà Mái Leo Núi

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Sơ phất tay, ý bảo bọn họ lui xuống, chỉ giữ lại một mình Tạ Phinh.

“Mẫu thân.”

Tạ Phinh trong lòng có chút e dè.

Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn cảm thấy mẫu thân hiền hòa, dễ gần. Nhưng giờ đây, nàng không dám nghĩ như vậy nữa.

Nàng đứng cạnh Vân Sơ, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn.

Vân Sơ sai Trần Đức Phúc đi tìm một con dế mèn khác mang đến phủ Bình Tây Vương, sau đó quay sang dạy Tạ Phinh xem sổ sách.

Tạ Phinh tuy từng được đọc sách, có thể nhận mặt chữ và biết viết đôi nét, nhưng chưa từng tính toán sổ sách. Thính Sương liền cầm tay, hướng dẫn nàng vô cùng tỉ mỉ.

Quả nhiên, đối với người từng có học thức, chỉ cần có người chỉ bảo, những việc này chẳng mấy khó khăn.

Chẳng mấy chốc, Tạ Phinh đã thành thạo được đôi phần. Nàng cầm sổ sách của năm trước ra tính toán, kinh ngạc thốt lên: “Thật không ngờ chi phí một năm của một gia tộc nhỏ như Tạ gia chúng ta lại tiêu tốn nhiều đến vậy. Nếu chỉ dựa vào số tiền thu được từ mấy cửa hiệu kia, e rằng cả nhà phải uống gió Tây Bắc mà sống, may mắn thay có mẫu thân lo liệu.”

Vân Sơ ngừng công việc trong tay, ôn tồn nói: “Bởi vậy, việc quan trọng trước mắt là tăng thu giảm chi. Một tiểu thư khuê các như con, hẳn không rõ thế nào là tăng thu, vậy chi bằng giúp mẫu thân nghĩ cách giảm chi xem sao?”

Tạ Phinh cảm thấy mình được trọng dụng, vô cùng tự tin gật đầu đáp lời: “Mẫu thân cứ yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ ra được cách hay.”

Cả một buổi chiều hôm đó, Tạ Phinh đều ngồi tại Sảnh Thiên của Vân Sơ để chuyên tâm xem sổ sách.

Đến chiều, nàng hưng phấn nói với Vân Sơ: “Mẫu thân, Tạ phủ chúng ta có hơn hai mươi bà tử thô sử. Mỗi buổi chiều, các bà tử này đều được sắp xếp trà nước, điểm tâm, chi phí cho mỗi người khoảng hơn mười văn. Cộng lại một ngày là hai trăm văn, một tháng đã tiêu tốn gần mười lạng bạc. Nếu có thể tiết kiệm được khoản này, một năm có thể cắt giảm ước chừng một trăm lạng bạc!”

Vân Sơ mỉm cười nói: “Dẫu một trăm lạng bạc không phải là con số quá lớn, nhưng nếu có thể tìm được nhiều khoản chi để cắt giảm, tích tiểu thành đại, thì một năm cũng sẽ tiết kiệm được một khoản đáng kể. Phinh tỷ nhi, ta giao phó trọng trách này cho con, con có tự tin đảm đương được không?”

Tạ Phinh được khích lệ, lập tức đáp: “Con nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành thật tốt!”

Vân Sơ khẽ gật đầu: “Con vẫn còn nhỏ, dẫu tính sai cũng chẳng sao. Có chỗ nào chưa tường tận, cứ đến hỏi ta.”

“Con xin cảm tạ mẫu thân.”

Tạ Phinh cảm thấy nhiệt huyết sục sôi, ý chí tràn đầy.

Thế An và Thế Duy đều phải chịu phạt, duy chỉ có nàng được mẫu thân tán dương. Nàng nhất định phải hoàn thành xuất sắc việc mẫu thân đã phó thác.

Tạ Thế An ôm theo một chồng sổ sách dày cộp trở về viện riêng, tiếp tục nghiền ngẫm.

Vân Sơ khẽ rũ môi, tiếp tục cúi đầu duyệt sổ sách.

Nàng không bận tâm đến sổ sách Tạ gia, mà là sổ sách các cửa hàng và điền trang của riêng mình.

Chuyện Tạ gia cứ làm cho có lệ là được, điều cốt yếu nhất là phải sắp xếp tài sản trong tay nàng.

Nàng bận rộn cho tới khi đêm xuống, Thính Sương khẽ nhắc nàng nên dùng bữa tối.

Khi thức ăn vừa được dọn lên bàn, Thính Tuyết đã bước vào bẩm báo: “Phu nhân, Trần bá vừa hồi phủ, nói tiểu thế tử Bình Tây Vương phủ không ưng con dế mèn kia...”