Vân Sơ khẽ nhấp một ngụm trà.
Thính Tuyết thận trọng bẩm báo: “Trần bá đã đến Bình Tây Vương phủ hai bận. Lần đầu, tiểu thế tử đích thân tiếp kiến, nói con dế mèn ấy quá nhỏ bé. Vì thế, Trần bá lại tất tả đi mua một con to khỏe hơn mang tới. Chẳng ngờ, tiểu thế tử không chịu ra mặt, lập tức sai người đuổi Trần bá đi, còn nói nếu không đưa tới một con dế mèn khiến ngài ấy vừa lòng thì nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này...”
Thính Phong khẽ nhíu mày: “Sao tiểu thế tử Bình Tây Vương phủ lại khó tính đến thế?”
“Chớ có nói càn.” Thính Sương nhắc nhở muội ấy: “Nói mấy lời này trước mặt phu nhân thì cũng thôi đi, tuyệt đối không được nói ra ngoài, kẻo khiến phu nhân gặp họa.”
Vân Sơ ăn vài miếng thức ăn rồi buông đũa, nói: “Tiểu thế tử từng kinh qua vô số vật quý, tất nhiên sẽ chẳng thèm để mắt đến những con dế mèn tầm thường nơi chợ búa. Thính Tuyết, muội hãy bảo Trần bá mang theo vài người rời thành, vào rừng mà tìm dế mèn. Tìm con nào có vẻ khác lạ một chút thì mới có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thế tử.”
Thính Tuyết nhận lệnh rồi lập tức cáo lui.
Đột nhiên, tấm rèm ở chính sảnh chợt được vén lên.
Một nam nhân thân hình cao ráo, dung mạo như ngọc bước vào.
Chính là Tạ Cảnh Ngọc.
Hắn tiến đến bên cạnh bàn ăn, an tọa, cất lời: “Mang thêm một bộ bát đũa nữa.”
Thính Phong trong lòng vô cùng vui mừng.
Đã lâu lắm rồi đại nhân không đến dùng bữa cùng phu nhân.
Phu thê họ cùng dùng một bữa cơm, bồi đắp tình cảm phu thê, biết đâu chừng tối nay ngài ấy cũng sẽ lưu lại Ngọc Sanh Cư.
Nha hoàn ấy vội vàng mang bát đũa kính cẩn đặt trước mặt Tạ Cảnh Ngọc.
Vân Sơ vốn còn muốn dùng thêm vài miếng, nhưng thấy Tạ Cảnh Ngọc tới thì chẳng còn thiết tha gì nữa.
Nàng hờ hững cất lời: “Sao phu quân lại đến đây?”
“Bình Tây Vương bận rộn công vụ, lại chưa thành hôn vương phi, tiểu thế tử thiếu người quản giáo, tính tình khó tránh khỏi có chút ương ngạnh.” Tạ Cảnh Ngọc ung dung thong thả nói: “Nàng lại để một hạ nhân như Trần bá đến đó, tiểu thế tử sẽ cho rằng nàng khinh thường ngài ấy, tất nhiên sẽ gây khó dễ cho Trần bá. Vừa lúc ngày mai là ngày nghỉ hưu mộc, nếu phu nhân tin tưởng, ta có thể thay nàng đi một chuyến.”
Trên cánh môi Vân Sơ hiện lên một nụ cười lạnh mỏng manh, khó lòng nhận ra.
Tạ Cảnh Ngọc quả là một kẻ như vậy, rõ ràng hắn muốn kết giao với Bình Tây Vương phủ, song lời lẽ thốt ra lại tựa như đang giúp đỡ nàng.
Chỉ bằng một con dế mèn cỏn con mà hắn đã muốn kết giao với Bình Tây Vương phủ sao?
Nàng đè nén ý cười châm biếm, khẽ cất lời: “Đa tạ phu quân giúp thiếp giải vây.”
Tạ Cảnh Ngọc nhìn nàng nói: “Hai ta là phu thê, người một nhà không cần khách sáo làm gì.”
Hắn chợt cảm thấy gương mặt trắng nõn của nàng có vài phần xa lạ, không giống Tạ phu nhân thường ngày.
Gặp nàng lần đầu ở phủ Tướng quân, nàng tựa như một đóa hoa khuynh thành, thu hút mọi ánh sáng xung quanh, toát ra vẻ đẹp kiều diễm đến ngỡ ngàng.
Hắn nuốt khan, không kìm được mà nắm lấy tay Vân Sơ.
Trong chớp mắt, Vân Sơ cảm giác như có mãng xà trườn trên tay, toàn thân nổi da gà, nàng theo bản năng rụt tay lại.
Tạ Cảnh Ngọc lại buông ra trước một bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt hắn chợt tối sầm.
Hắn cũng từng mong được cùng nàng phu thê ân ái, con cháu đề huề, đầu bạc răng long.
Nhưng nào ngờ, lại xảy ra cơ sự này...
Giá như đêm hôm ấy...
Tạ Cảnh Ngọc đứng dậy, nói: “Ta còn có chút chuyện cần xử lý, xin cáo từ trước.”
Hắn vội vã rời đi.
Khi đến cửa Ngọc Sanh Cư, hắn ngoảnh đầu thoáng nhìn, thấy Thính Sương bưng một chậu nước đặt lên bàn, Vân Sơ đang ra sức rửa tay.
Sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
Ngay cả ta còn chưa ghét bỏ nàng thất thân, cớ gì nàng lại dám...
Hắn ngẩng đầu, nhìn tấm biển Ngọc Sanh Cư không biết đã biến thành "Sanh Cư" tự bao giờ.
Một cảm giác khó tả bất chợt trỗi dậy trong lòng hắn...
“Đại nhân.”
Bóng dáng Hạ thị hiện ra trong bóng đêm.
Thấy hắn bước ra từ Ngọc Sanh Cư, Hạ thị có chút hụt hẫng, cất lời: “Đại nhân vừa hồi phủ đã tới chỗ phu nhân sao?”
Tạ Cảnh Ngọc khoanh tay, bước thẳng về phía trước, lạnh giọng nói: “Ta tới chỗ phu nhân của ta thì có gì không ổn sao?”
“Đại nhân có hay chăng hôm nay phu nhân đã làm những gì?” Hạ thị cắn môi dưới, nói: “Phu nhân dùng gia pháp đánh Duy ca nhi đến hôn mê, m.ô.n.g bị đánh đến da tróc thịt bong, m.á.u chảy lênh láng, đại phu nói mười ngày nửa tháng cũng khó lòng bình phục... Phu nhân không phải mẫu thân ruột thịt của Duy ca nhi nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy, nhưng thiếp đây lòng đau như cắt, đại nhân à, người có thể nói với phu nhân, nói người ấy đừng...”
“Nàng ấy là đích mẫu của hài tử, việc quản giáo chúng là lẽ thường tình, thiên kinh địa nghĩa!” Tạ Cảnh Ngọc quét mắt nhìn Hạ thị, lạnh giọng nói: “An ca nhi có thể tìm được một lão sư giỏi giang hay không, Duy ca nhi có thể thành tài hay không, Phinh tỷ nhi có thể gả vào nhà cao cửa rộng hay không, những chuyện này đều do nàng ấy quyết định. Thân mẫu như ngươi, có thể mang tới cho chúng nó thứ gì?”
Hạ thị cúi đầu, chỉ biết cười khổ.
Nàng ta xoay người đi về phía Tạ Thế Duy.
Chưa bước chân vào đã nghe bên trong vọng ra tiếng kêu ai oán thảm thiết.
“Các ngươi đều lui xuống đi.”
Nàng ta đuổi tất cả hạ nhân đi, đóng cửa lại, một bước vọt tới bên giường, hỏi: “Duy ca nhi, con có đau lắm không?”
“Nương, mẫu thân, con đau c.h.ế.t mất!” Tạ Thế Duy nhào vào lòng Hạ thị, oán trách: “Tại sao lại để nữ nhân kia làm mẫu thân của con, con ghét nàng ta, căm ghét nàng ta...”
Hạ thị đưa tay che miệng nó lại, răn dạy: “Duy ca nhi, nàng ta là đích mẫu của con, con phải tôn trọng, không được nói bậy bạ!”
Dù cho nàng ta có không thích Vân Sơ đến mấy đi chăng nữa, cũng đành phải thừa nhận rằng việc nhận Vân Sơ làm mẫu thân là lựa chọn tốt nhất cho hài tử.
Tạ Thế Duy cắn tay Hạ thị, oán hận nói: “Chỉ là một con dế mèn mà nàng ta cũng tiếc không ban cho con, nàng ta căn bản không xem con là nhi tử, dựa vào đâu mà muốn con tôn trọng nàng ta? Con hận nàng ta đến chết...”
Nó còn chưa dứt lời thì cửa phòng đã bị người ta đẩy bật ra.
Gà Mái Leo Núi
Hạ ma ma há miệng, định mắng hạ nhân không có quy củ.