Xe ngựa nhanh chóng trở về đến cổng Tạ phủ.
Sáng sớm rời phủ đến Vân gia, sau đó lại ra ngoại ô, trên đường còn gặp chút chậm trễ nên lúc trở về phủ thì trời đã chạng vạng tối.
Dưới ánh tà dương ráng đỏ, hai người sóng bước bên nhau, đôi bóng dáng kéo dài trên mặt đất.
Hạ thị đứng trong sân, vừa liếc mắt đã thấy hai người sóng bước vào trong. Một nam nhân cao lớn tuấn tú, một nữ nhân dung mạo tuyệt sắc, quả là một đôi trai tài gái sắc trời sinh.
Nàng nén chặt cảm xúc trong lòng, bước tới hành lễ: “Đại nhân, phu nhân.”
“Ta vẫn còn chút việc cần xử lý, xin cáo lui trước đây.”
Vân Sơ chẳng nói thêm bất cứ lời thừa thãi nào, xoay người cùng nha hoàn rời đi.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn theo bóng dáng nàng khuất dần, khẽ thở dài.
“Đại nhân.” Hạ thị lên tiếng hỏi: “Sáng sớm phu nhân rời phủ một mình, sao giờ lại cùng Đại nhân trở về?”
Tạ Cảnh Ngọc thuận miệng đáp: “Tình cờ gặp trên đường.”
“Sao phu nhân còn đổi xiêm y vậy?” Gần đây Hạ thị vẫn bán đồ thêu để mưu sinh, vốn rất am hiểu các loại vải vóc. Nàng ta lại nói: “Bộ xiêm y trên người phu nhân được may từ gấm thủy vân hiếm có của Giang Nam, chỉ có gia đình quyền quý mới dùng nổi. Chẳng lẽ Vân gia lại giàu có đến mức ấy sao?”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên sa sầm.
Hắn là con rể của Vân gia, tất nhiên biết rõ Vân gia tuy là phủ Nhất phẩm tướng quân nhưng cũng chẳng thể xem là quá giàu có, căn bản không thể mua nổi loại vải vóc đắt đỏ đó.
Hắn nhanh chóng trở về viện của mình, lạnh giọng căn dặn: “Mau đến Vân gia điều tra một chút, xem phu nhân đã ở đó bao lâu.”
Gia đinh làm việc rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã quay lại hồi bẩm: “Phu nhân ở lại Vân gia dùng cơm, qua giữa trưa được một khắc mới rời đi.”
Tạ Cảnh Ngọc đập chén trà trên tay xuống bàn.
Qua giữa trưa một khắc đã rời khỏi Vân gia, cớ sao đến tận chạng vạng vẫn còn ở trên phố?
Chẳng lẽ sau khi rời Vân gia, nàng đã đến phủ Tuyên Võ hầu...
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Tạ Cảnh Ngọc cuối cùng cũng không kìm được nữa, lập tức cất bước đến Sanh Cư.
Vân Sơ vừa an tọa xuống bàn ăn, trong chính sảnh nhờ có băng mà không khí trở nên mát mẻ lạ thường. Từng tốp nha hoàn lũ lượt bưng thức ăn lên, bày la liệt trên bàn.
Nàng vừa cầm đũa muốn dùng cơm thì đã nghe thấy tiếng hành lễ của tiểu nha hoàn bên ngoài: “Đại nhân, phu nhân đang dùng cơm, để nô tỳ vào bẩm...”
Tiểu nha hoàn còn chưa dứt lời thì Tạ Cảnh Ngọc đã vào thiên thính, thẳng thừng ngồi xuống cạnh bàn ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ bình thản cất lời: “Lấy thêm một bộ chén đũa.”
Tạ Cảnh Ngọc thản nhiên nhìn Vân Sơ. Hắn nhớ rõ nàng có một bộ áo ngoài kiểu dáng tương tự, tựa hồ đã từng mặc vài ba lần. Nếu không nhìn kỹ, dễ lầm tưởng y phục nàng đang mặc chính là bộ nàng đã khoác lúc trước. Kỳ thực vẫn có điểm khác biệt, dẫu cùng là màu trắng song sắc thái lại chẳng hoàn toàn giống nhau.
Bộ xiêm y này rõ ràng là để che mắt thế nhân.
Gà Mái Leo Núi
Cớ sao nàng lại phải thay đổi áo ngoài? Chẳng lẽ chỉ thay đổi áo ngoài, hay cả y phục bên trong cũng đổi?
Hắn cầm đũa gắp vội vài miếng thức ăn.
Thấy Vân Sơ đã dùng bữa được chừng mực, hắn mới lạnh lùng lên tiếng: “Tất cả lui ra cả đi.”
Thính Sương nhìn về phía Vân Sơ.
Vân Sơ cười khẽ. Vừa lúc nàng cũng muốn đàm luận với hắn đôi lời, bèn vẫy vẫy tay. Các nha hoàn cùng bà tử trong phòng đều lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng trở nên an tĩnh.
“Phu nhân, chiều nay nàng đã đi đâu?” Tạ Cảnh Ngọc thẳng thừng hỏi: “Nàng và Tuyên Võ hầu thật sự chỉ tình cờ gặp mặt trên đường sao?”
Vân Sơ rũ mắt uống ngụm trà.
Nếu không phải đã biết kẻ này từng hiến nàng cho Tuyên Võ hầu để hóa giải tai ương đổ xuống Tạ gia, nàng sẽ cho rằng hắn thực lòng quan tâm đến nàng.
Hắn đã làm ra chuyện hèn hạ đến thế, mà còn dám đến đây chất vấn ta ư?
Nàng còn chưa kịp lên tiếng, Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên đứng lên, nghiêng người tới trước, bắt lấy tay nàng, rồi bất ngờ giật phăng áo ngoài của nàng. Đập vào mắt hắn là một bộ xiêm y chưa từng thấy trước đây.
“Cớ sao nàng lại thay đổi y phục? Cả nội y lẫn ngoại y đều đổi!” Tạ Cảnh Ngọc tức giận siết c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Nàng cùng Tuyên Võ hầu rốt cuộc đã làm những gì?!”
“Khi ngươi bỏ ta lại phủ Tuyên Võ hầu một mình, cớ sao không nghĩ đến những chuyện này?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Tuyên Võ hầu đã nói với ta rằng, trong chén trà ngươi đưa cho ta hôm đó tại Hầu phủ, đã được tẩm thuốc mê. Ta vẫn còn nghi hoặc vì sao mình lại bất tỉnh nhân sự ở Hầu phủ suốt cả một buổi trưa, chẳng lẽ phu quân không định giải thích gì ư?”
Tạ Cảnh Ngọc chột dạ: “Hắn đã nói gì với nàng?”
“Chuyện này thôi đã đủ khiến ta kinh hãi rồi, chẳng lẽ còn có chuyện gì mà ta chưa tường tận hay sao?” Vân Sơ đẩy Tạ Cảnh Ngọc ra, ánh mắt sắc bén: “Nếu ngươi không nói rõ thì ta cũng không ngại đến phủ Tuyên Võ hầu để hỏi cho ra nhẽ.”
Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay.
Chuyện này quả thực chẳng có cách nào giải thích thỏa đáng. Dù có giải bày tường tận, chỉ cần Tần Minh Hằng khơi lại chuyện đêm động phòng hoa chúc năm xưa với Vân Sơ, hắn tất sẽ rơi vào thế bị động.
Hắn nhướng mày, thất vọng nói: “Phu nhân, lẽ nào nàng cam tâm tin người ngoài mà chẳng chịu tin trượng phu của mình hay sao? Ta là người ra sao, nàng còn chẳng hiểu rõ hơn ai hết hay sao.”
Vân Sơ cười lạnh.
Quả vậy, nào ai thấu rõ bản tính yếu hèn và gian trá của Tạ Cảnh Ngọc bằng nàng.