Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 126



“Phu nhân, nhớ ngày đại hôn của chúng ta, Tuyên Võ hầu cũng có ghé đến uống rượu mừng. Hôm đó, y đã say bí tỉ.”

Tạ Cảnh Ngọc chậm rãi tiến lại gần Vân Sơ.

“Chính ta đã đích thân dìu Tuyên Võ hầu đến sương phòng nghỉ ngơi. Y cứ mãi lẩm bẩm trong cơn mê, ta cẩn thận lắng nghe mới hay y đang không ngừng gọi hai tiếng 'Vân Sơ'. Khi ấy, ta mới vỡ lẽ, Tuyên Võ hầu đối với phu nhân đã sớm vương vấn tình sâu.”

“Kể từ khi chúng ta thành thân, y vẫn luôn âm thầm gây trở ngại cho ta. May nhờ có Vân gia che chở nên y không dám công khai làm khó. Mãi cho đến khi Duy ca nhi vô tình đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, y mới tìm được lý do chính đáng, bất chấp tất cả để gây phiền toái cho ta... Lại thêm việc ta nạp Hạ thị làm di nương, Vân gia cũng chẳng còn đứng ra bảo hộ ta nữa. Ta biết, đây là ta tự làm tự chịu... Lúc bấy giờ, bước đường quan lộ của ta vô cùng chật vật, cho nên đành phải mang theo phu nhân đến thỉnh tội.”

“Nhưng ta thề với trời cao, ta thật sự chưa từng hạ thuốc vào trà! Phàm trên đời này, nào có nam nhân nào tự đội nón xanh lên đầu mình, ít nhất, ta tuyệt không phải kẻ như vậy!” Tạ Cảnh Ngọc siết nhẹ lấy vai Vân Sơ: “Phu nhân, kẻ kia hằng tơ tưởng nàng, chẳng muốn thấy phu thê chúng ta hòa thuận nên mới ra sức châm ngòi ly gián. Nàng chớ tin lời y, dù chỉ một lời, cũng chớ tin.”

Vân Sơ nhìn thẳng vào mắt y.

Đôi mắt ấy ngập tràn vẻ chân thành, cách ngụy trang quả thực tinh xảo đến mức. Chẳng trách kiếp trước nàng sống đến hơn ba mươi tuổi mới phát hiện ra bản chất thật của y.

Nàng đã định liệu sẽ chẳng moi được điều gì từ miệng y. Ngoài những lời giảo biện, y còn có thể nói được gì đây?

Điều nàng muốn biết, nàng chỉ có thể tự mình đi điều tra.

Trên mặt nàng khẽ lộ vẻ kinh ngạc: “Tuyên Võ hầu cùng Hầu phu nhân phu thê tình thâm, hậu trạch chẳng có lấy một nữ nhân nào khác, cớ sao lại si mê ta? Phu quân ắt hẳn đã hiểu lầm rồi.”

“Hậu trạch không nạp thiếp, nào có nghĩa là một lòng một dạ với thê tử?” Tạ Cảnh Ngọc lên tiếng: “Tuy hậu viện Tạ gia có vài vị di nương, nhưng trong lòng ta, phu nhân vẫn luôn ở vị trí đầu tiên, không ai sánh bằng.”

Y đột nhiên ôm chầm lấy Vân Sơ.

“Phu nhân, kể từ đại hôn, ta đã không tới phòng nàng, là ta có lỗi với nàng rồi. Hôm nay, ta sẽ đền bù cho nàng.”

Y gấp gáp muốn ôm Vân Sơ tiến về phía giường ngủ.

Y chỉ muốn biết rốt cuộc nàng có phản bội y, tư thông với Tuyên Võ hầu chăng.

Trong khoảng thời gian này, Vân Sơ vẫn luôn theo Thu Đồng học võ. Có lẽ trước kia nàng không địch lại Tạ Cảnh Ngọc, nhưng sau khi luyện võ, thân thể chẳng những cường tráng hơn mà sức lực cũng tăng lên bội phần. Nàng tung chân đá một cú, Tạ Cảnh Ngọc loạng choạng lùi lại phía sau, may mắn có chiếc ghế tựa ngay sau lưng nên y mới không ngã quỵ xuống đất.

“Phu quân, ta đã nói với ngươi rồi, trong lúc điều trị thân thể thì không được phép cùng phòng!”

Vân Sơ lạnh lùng cất lời.

Tạ Cảnh Ngọc cắn chặt vành môi.

Nàng kháng cự như vậy là vì điều trị thân thể, hay là sợ y phát hiện ra điều gì bất thường đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phu quân, chiều nay ta có ghé chùa Khánh An ngoài thành một chuyến.” Vân Sơ khéo léo chuyển hướng đề tài: “Ta đến tìm đại sư siêu độ cho bọn nhỏ, nhưng dường như hài cốt của các hài tử có điều bất ổn...”

Tạ Cảnh Ngọc lập tức gạt bỏ những cảm xúc trước đó, vội vã truy hỏi: “Có vấn đề gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn]

“Đại sư nói rằng, trước khi bọn nhỏ chuyển thế đầu thai, linh hồn sẽ quay về cố trạch của mình ở đời này. Nhưng dù đại sư có dẫn độ thế nào đi nữa, vẫn không thấy hai hài tử quay về Tạ gia.” Vân Sơ nhìn thẳng Tạ Cảnh Ngọc: “Phu quân, người nói xem, ấy là vì lẽ gì?”

Da đầu Tạ Cảnh Ngọc tức khắc tê dại.

Hắn vẫn luôn cho rằng những chuyện về pháp sư siêu độ, quỷ hồn đầu thai thảy đều là lời phàm tục thêu dệt. Nhưng lúc này, hắn không còn dám nghĩ như vậy nữa. Chẳng trách hương khói chùa Khánh An phồn thịnh đến thế, thì ra là có đại sư sở hữu chân tài thực học.

"Có lẽ đã về bổn gia Tạ gia." Tạ Cảnh Ngọc nặn lý do giải thích: "Có lẽ đám hài tử đã trở về cố trạch Tạ gia ở Ký Châu."

Vân Sơ gật đầu: "Hẳn là như vậy."

"Sắc trời đã muộn, phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, ta còn có chút việc bận."

Tạ Cảnh Ngọc đứng phắt dậy, kéo cánh cửa ra rồi bước vội ra ngoài, nhìn vào bộ dạng của hắn, dường như đang chạy trối chết.

Vân Sơ vô lực khụy xuống ghế.

Giờ đây nàng đã tin lời Tuyên Võ hầu nói là thật, hai t.h.i t.h.ể kia không phải hài tử của nàng! Bằng không thì tại sao Tạ Cảnh Ngọc lại lộ ra vẻ mặt như vậy? Bằng không thì Tạ Cảnh Ngọc sẽ chẳng vội vã rời đi đến thế.

Trọng sinh một kiếp, nàng vẫn bị Tạ Cảnh Ngọc đùa bỡn trong lòng bàn tay hắn, nàng quả thực là kẻ ngu muội nhất trần đời! Nàng càng muốn biết tại sao Tạ Cảnh Ngọc cứ luôn lừa dối nàng về chuyện hai hài tử kia, đó cũng là cốt nhục của hắn, cớ sao hắn lại nhẫn tâm như vậy!

Gà Mái Leo Núi

"Thính Sương!" Vân Sơ cất lời: "Ngươi đi tra xét động tĩnh của tất cả thành viên Tạ gia vào hôm ta ép hỏi nơi chôn t.h.i t.h.ể của hài tử!"

Thính Sương gật đầu: "Vâng, phu nhân!"

Nàng biết không thể để lộ chuyện này, bèn chỉ thị nha hoàn thân cận của mình âm thầm điều tra.

Đêm nay, Vân Sơ nghĩ bản thân sẽ mơ thấy hai hài tử, nhưng mộng mị lại chẳng hề xuất hiện. Lúc mở mắt ra, sắc trời vẫn còn tối mịt. Nàng mặc xiêm y luyện võ, cùng Thu Đồng ra sân võ luyện tập nửa canh giờ, đến lúc ấy, trời mới dần sáng tỏ.

Luyện võ xong, nàng tắm gội rửa mặt, lúc bước ra thì những người đến thỉnh an cũng đã tề tựu đông đủ.

Nàng giương mắt nhìn về phía Tạ Phinh đang đứng chầu bên cạnh. So với vài ngày trước, dưới sự dạy dỗ của Phó ma ma, Tạ Phinh đã tiến bộ không ít. Dù vẫn đứng đó, nhưng tư thế của Tạ Phinh hôm nay cũng đủ khiến người khác nhận ra đã có người tốn không ít tâm tư dạy dỗ nó, cũng xem như đã có được chút phong thái và giáo dưỡng.