Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 128



Tạ Phinh vẫn ghi nhớ lời Phó ma ma dặn dò, rằng dù nghe được lời gì cũng tuyệt đối không thể để lộ cảm xúc ra ngoài. Nàng cố gắng ổn định tâm tình, lạnh lùng cất lời: “Đào di nương đang nói chuyện gì nực cười vậy? Mẫu thân ta là Vân đại tiểu thư của phủ Tướng quân, ta lại là đại tiểu thư Tạ gia. Cớ gì lại bị ví với hạng hạ nhân như Hạ thị? Đừng có nói những lời sỉ nhục ta!”

Nàng dứt khoát xoay người rời đi.

Đào di nương khẽ nhíu mày, từng câu từng chữ của đại tiểu thư đều toát ra sự ghét bỏ và khinh thường Hạ di nương. Chẳng lẽ thị đã đoán sai rồi sao?

Hạ thị cúi đầu, bàn tay siết chặt, vội vàng lui xuống.

Vân Sơ phát hiện bản thân căn bản không có tâm trí làm bất cứ việc gì.

Thính Sương đã đi điều tra chuyện xảy ra ngày hôm đó, ít nhất cũng phải ba ngày mới có kết quả.

Nàng liền sai người chuẩn bị xe ngựa, đích thân đến thôn trang suối nước nóng ở thành bắc để xem xét. Đã qua nhiều ngày như vậy, ắt hẳn thôn trang đã có những thay đổi đáng kể.

Xe ngựa đi chừng nửa canh giờ thì đã tới cổng thôn trang.

Lần trước khi tới đây, cỏ dại mọc um tùm cao quá đầu người. Giờ đây, mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, phô bày diện mạo vốn có của thôn trang.

Năm đó, nơi này từng là tổ trạch của Ngô gia, tốn rất nhiều tâm tư của cải để xây dựng phòng ốc. Dù đã hai mươi năm không có người ở, song vẫn không đến nỗi hoang tàn đổ nát.

Tuy nhiên, vẫn cần phải tu sửa vài nơi, đặc biệt là tường viện, các góc nhà, mái hiên và nóc nhà...

“Phu nhân quả là có nhãn lực phi phàm!” Trần Đức Phúc cực kỳ bội phục: “Thì ra thôn trang này có một suối nước nóng ở sau núi, cụ thể lớn đến mức nào thì phải đợi khai phá hoàn toàn mới biết được.”

Bỏ ra ba ngàn lượng mua thôn trang này, rồi sửa sang toàn bộ, khai phá suối nước nóng và tu sửa lại cũng phải tốn thêm bảy, tám ngàn lượng bạc nữa.

Thế nhưng, dựa vào suối nước nóng này, mỗi mùa đông có thể thu về ít nhất mười vạn lượng, đây chỉ là mức ước tính thấp nhất.

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ theo Trần Đức Phúc ra sau núi, vừa đến nơi thì đã thấy Cửu Nhi mặc y phục xanh lơ đang bưng trà giải nhiệt cho các công nhân.

Nàng dừng bước dò hỏi: “Trần bá thấy Cửu Nhi là người như thế nào?”

“Là một nha đầu thật thà.” Trần Đức Phúc đáp: “Thân thể cô bé yếu ớt nhưng lại không dám lười biếng nghỉ ngơi. Công nhân khởi công giờ nào thì cô bé cũng bắt đầu làm việc giờ đó. Lúc mới tới đây da dẻ tinh tế trắng nõn, mới qua mấy ngày đã bị phơi sạm đen đi nhiều.”

Nghe thấy tiếng nói chuyện, Cửu Nhi quay đầu nhìn. Thấy Vân Sơ tới, nàng vội vàng buông ấm trà xuống để thỉnh an.

Vân Sơ mở miệng nói: “Đã khai phá được một phần suối nước nóng, ngươi cứ ngâm trước đi. Đại phu nói mỗi ngày phải ngâm ít nhất nửa canh giờ.”

Cửu Nhi cúi đầu: “Phu nhân, Cửu Nhi mệnh phận hèn mọn, không dám làm ô uế bể nước nóng kia.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không phải để ngươi ngâm suông đâu.” Vân Sơ nhàn nhạt nói, “Suối nước nóng này chưa từng có ai ngâm qua, chẳng hay sau khi ngâm sẽ có công hiệu gì. Ngươi cần phải ghi lại cẩn thận, ngâm một khắc sẽ có cảm giác ra sao, nửa canh giờ lại chuyển biến thế nào. Độ ấm mỗi bể đều khác biệt, cảm nhận cũng ắt chẳng giống nhau, ngươi đều phải đích thân thử qua một lượt. Một tháng sau, ta sẽ đến hỏi ngươi cặn kẽ.”

Cửu Nhi khẽ động lòng, cung kính đáp: “Dạ, phu nhân.”

Nàng hiểu rõ phu nhân muốn nàng trút bỏ gánh nặng trong lòng mà an tâm ngâm suối, nên mới khéo léo sắp xếp công việc này cho nàng.

Từ nay về sau, tính mạng này của nàng coi như đã thuộc về phu nhân. Dù phu nhân có muốn nàng leo núi đao hay lội biển lửa, nàng cũng cam tâm tình nguyện, không hề chớp mắt.

Đang lúc trò chuyện, chợt thấy Ngô phu nhân chống quải trượng bước ra từ căn nhà tranh phía sau. Vừa nhìn thấy Vân Sơ, Ngô phu nhân đã nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào: “Tạ phu nhân, người là ân nhân cứu mạng của nhi tử lão thân, là đại ân nhân của Ngô gia ta! Dù có làm trâu làm ngựa cũng khó bề báo đáp ân tình ngút trời này của người.”

Ba ngày trước, nhi tử của bà đã theo Tư thần y về Thanh Châu chữa bệnh. Nếu không nhờ Tạ phu nhân làm người trung gian, e rằng cả đời này bọn họ cũng chẳng thể nào gặp được Tư thần y.

Có Tư thần y ra tay, nhi tử của bà ắt sẽ giữ được tính mạng. Bà cũng có thể yên lòng nhắm mắt, mà tạ lỗi cùng liệt tổ liệt tông Ngô gia, rằng Ngô gia bọn họ sẽ không đứt đoạn hương khói!

Vân Sơ vội đỡ Ngô phu nhân đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Ta đã mua thôn trang của tổ tiên Ngô gia, việc thuận tay giúp Ngô thiếu gia chữa bệnh vốn chẳng phải chuyện to tát. Ngô phu nhân chớ làm thế, thật khiến ta tổn thọ mà.”

Ngô phu nhân còn định nói thêm, thì chợt thấy một gã hầu đi tới, thì thầm vài câu vào tai Trần Đức Phúc. Sắc mặt Trần Đức Phúc bỗng chốc biến đổi, vội quay sang Vân Sơ: “Phu nhân, đã tra ra thân phận của Hạ di nương rồi!”

Một tháng trước, Hạ Húc vì mắc nợ người khác mà bị buộc rời kinh. Từ lúc ấy, Vân Sơ đã phái người âm thầm theo dõi hắn.

“Sau khi Hạ Húc rời kinh, hắn vẫn một đường thẳng tiến về hướng Ký Châu.” Gã hầu cúi đầu bẩm báo, “Quê quán của hắn không phải Ký Châu, mà là thôn Dương Liễu, cách thành Ký Châu hơn ba mươi dặm. Tiểu nhân dò hỏi trong thôn mới hay, tên thật của Hạ Húc là Hà Húc, vốn dĩ mang họ Hà. Trần bá bảo tiểu nhân đi hỏi thăm nữ tử tên Hạ Linh Huỳnh, nhưng ở đó không hề có nhà nào họ Hạ. Tiểu nhân khéo léo đổi Hạ thành Hà mà hỏi dò, quả nhiên có một nữ nhân tên Hà Linh Huỳnh, chính là muội ruột của Hà Húc.”

Tay Vân Sơ khẽ khựng lại giữa không trung.

Chẳng trách nàng đã cho người tra khắp kinh thành mà vẫn không tìm được nhà nào mang họ Hạ, thì ra phải là họ Hà.

“Tiểu nhân đã tìm đến lý chính để hỏi thăm, nhưng vừa nhắc đến người Hà gia, lý chính liền giữ kín như bưng, chỉ lặng lẽ rít điếu thuốc mà chẳng nói một lời. Tiểu nhân có đưa bạc, nhưng lý chính lại đóng cửa từ chối tiếp chuyện. Tiểu nhân phải ở lại Ký Châu hơn nửa tháng, dò hỏi không biết bao nhiêu lần các cụ bà trong thôn mới hay, người Hà gia hai mươi năm trước mới dọn vào đây, tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ chưa đầy bảy tuổi. Ai nấy đều trọng thương, thảm thiết vô cùng, không nỡ nhìn. Chỉ trong tháng đầu tiên chuyển đến thôn, Hà gia đã c.h.ế.t bệnh đến bảy tám người...”

“Con cháu Hà gia cùng thế hệ với Hà Húc cũng đều đã qua đời, chỉ còn lại hai huynh muội bọn họ. Toàn tộc dốc hết sức lực tìm cho Hà Linh Huỳnh một nhà chồng tốt, nhưng tiểu nhân vô năng, vẫn chưa dò la được Hà Linh Huỳnh đã gả tới nhà nào.”

Trần Đức Phúc bỗng chốc hoảng hốt, thốt lên: “Phu nhân, chẳng phải hơn hai mươi năm trước, tại kinh thành cũng có một Hà gia bị diệt môn sao? Hay là...”

Hai mươi năm về trước, Vân Sơ tuy chưa ra đời, song nàng cũng từng nghe người trong gia tộc nhắc đến chuyện này.

Thuở ấy, gia chủ Hà gia, Hà đại nhân, đương chức Hộ bộ Thượng thư. Năm đó vừa gặp đại hạn, bảy tám tỉnh phương nam đều lâm vào cảnh khốn cùng, triều đình hạ chỉ xuất hai mươi vạn lượng bạc trắng làm khoản cứu tế. Thế nhưng, khi số ngân lượng ấy đến được phương nam, chỉ còn vỏn vẹn hai vạn lượng... Vô số nạn dân ngã xuống vì đói khát, kẻ tứ tán tha hương không đếm xuể, bách tính đồng lòng tụ tập khởi nghĩa... Chung quy, hậu quả để lại vô cùng nghiêm trọng.

Sau khi ổn định tình hình, triều đình phái người tra xét rõ ràng sự tình cứu tế. Lần đó điều tra ra, Hộ bộ từ trên chí dưới đều dính líu tham ô, bòn rút công quỹ từ trong ra ngoài.

Với cương vị Hộ bộ Thượng thư, gia chủ Hà gia, dù không trực tiếp nhúng tay bòn rút, song y cũng đã nhận hối lộ từ đám quan lại cấu kết, trên dưới một lòng che mắt Thánh thượng.