Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 131



Nàng vội vàng khoác xiêm y, ra ngoài khẽ quát: “Chẳng thấy đại nhân còn đang nghỉ ngơi ư, gõ gõ làm gì, một chút tinh ý cũng chẳng có!”

Đại nhân khó khăn lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi hiếm hoi, nàng mong đại nhân được nghỉ ngơi thêm đôi chút, đợi lát nữa tỉnh dậy là có thể dùng bát cháo ngũ cốc do thiếp thân tự tay nấu để dưỡng vị.

“Di nương, chẳng lành rồi, đã xảy ra chuyện!” Tiểu nha hoàn sắp òa khóc đến nơi: “Đào di nương sắp chuyển dạ rồi!”

Thính Vũ nhíu mày.

Theo lý thì còn một tháng nữa Đào di nương mới lâm bồn, sao lại sinh sớm như vậy được?

Nhưng chỉ có thể nói là Đào di nương miệng lưỡi sắc bén, chẳng biết giữ mồm giữ miệng, bản thân không tích phúc đức nên mới khiến hài tử sinh non, quả là đáng đời thay.

Nàng nhẹ giọng nói: “Đào di nương chuyển dạ thì mau mau đi bẩm báo phu nhân, phu nhân sẽ sắp xếp mọi chuyện, đại nhân là nam tử, không tiện nhúng tay vào.”

Tiểu nha hoàn hoảng hốt nói: “Đào di nương sinh non là do bị tam thiếu gia đẩy ngã, chảy rất nhiều huyết!”

“Ngươi nói cái gì?” Thính Vũ kinh ngạc vô cùng: “Một hài tử bé bỏng như Doãn ca nhi sao có thể đẩy ngã Đào di nương, rốt cuộc là kẻ nào vu hãm một hài tử bé bỏng như vậy? Không xong rồi, ta phải đích thân đi xem xét!”

Lúc này, Tạ Cảnh Ngọc trong màn trướng cũng bị đánh thức, cất lời hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thính Vũ vội vàng xoay người lại: “Đại nhân, nha đầu bẩm báo Đào di nương bị Doãn ca nhi đẩy ngã mà sinh non, Doãn ca nhi ở Bích Hà Viên, cách xa viện của Đào di nương đến thế, hơn nữa Doãn ca nhi còn đang mang bệnh, sao có thể làm ra chuyện tày đình ấy? Đại nhân, ngài mau đi xem xét, phải chủ trì công đạo cho Doãn ca nhi!”

Tạ Cảnh Ngọc lập tức đứng dậy.

Gà Mái Leo Núi

Nữ nhân sinh non nào phải chuyện nhỏ nhoi.

Hắn còn nhớ năm đó Vân Sơ cũng từng té ngã mà sinh non, chảy rất nhiều huyết...

Sắc trời tờ mờ sáng.

Viện của Đào di nương vô cùng hỗn loạn, nhóm nha hoàn không ngừng bưng nước ấm vào trong, sau đó lại bưng một chậu huyết đỏ tươi ra ngoài.

Trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết của Đào di nương, bà đỡ không ngừng thúc giục nàng ta gắng sức, nhưng nàng cố sức thế nào cũng không sinh được...

Vân Sơ đứng trong viện, sắc mặt âm trầm.

Lần trước Hạ thị bày mưu tính kế Đào di nương, Vân Sơ ngỡ rằng hài tử trong bụng nàng ta đã có mệnh lớn, hẳn sẽ thuận lợi chào đời.

Không ngờ lần thứ hai bị người ta bày mưu lại đến chóng vánh đến thế, hơn nữa, kiếp trước Tứ thiếu gia của Tạ gia cũng chào đời vào chính ngày này, cũng vào lúc rạng đông.

[Truyện này được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dù cục diện bây giờ dù chẳng giống kiếp trước, song chẳng lẽ những việc vốn dĩ phải xảy ra vẫn sẽ lặp lại chăng?

Nàng đè nén tâm tình, đưa mắt nhìn Hạ thị đang cúi đầu, cùng Tạ Thế Doãn đang được nàng ta nắm tay, lạnh lùng cất lời: “Hạ di nương, rốt cuộc là chuyện gì, ngươi hãy mau nói rõ ngọn ngành!”

“Bẩm phu nhân, mấy hôm nay Doãn ca nhi lâm bệnh, đêm đêm giấc ngủ chẳng yên, bởi vậy thiếp thân mới đem nó về ngủ cùng. Nào ngờ giờ Dần vừa điểm, nó chợt tỉnh giấc, khăng khăng đòi tìm Vũ di nương.” Hạ thị cúi đầu đáp: “Trời còn chưa sáng, làm sao thiếp thân dám để hài tử nhỏ bé như nó một mình ra ngoài? Thiếp thân định dỗ cho nó ngủ thêm chốc lát, nào ngờ nó lại cắn thiếp thân...”

Nàng ta vừa nói vừa vạch tay áo, để lộ vết răng hằn sâu trên cánh tay cho Vân Sơ thấy rõ, rồi nói tiếp: “Nó cắn thiếp thân rồi liền bỏ chạy, thiếp thân vội vàng đuổi theo. Chắc bởi trời còn chưa sáng tỏ, Doãn ca nhi chẳng nhìn rõ phương hướng, thế nên mới chạy nhầm đến viện của Đào di nương. Bọn hạ nhân đang đổi ca canh gác, ngoài cổng viện chẳng một bóng người, Doãn ca nhi liền vọt thẳng vào trong. Khi thiếp thân vừa bước vào, đã thấy Đào di nương lăn từ bậc thang xuống đất, còn Doãn ca nhi thì sợ đến ngây người, đứng ngay tại đó...”

“Phu nhân, đều là lỗi của thiếp thân. Thiếp thân đã không chăm sóc chu đáo cho Doãn ca nhi, khiến Đào di nương sinh non!”

Hạ thị lộ rõ vẻ tự trách.

Đúng lúc này, Tạ Cảnh Ngọc cùng Thính Vũ cũng vừa kịp lúc bước tới.

Thính Vũ vội vã chạy đến bên Tạ Thế Doãn, khụy gối ôm lấy nhi tử của mình: “Doãn ca nhi, con mau nói với phu nhân và đại nhân là con không hề xô đẩy Đào di nương! Mau nói đi con!”

Tạ Thế Doãn ngây dại đứng bất động, chẳng hé môi nửa lời.

“Nếu con vẫn cứ im lặng, ta sẽ xem như việc này là do con gây ra.” Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng: “Mới ba tuổi đầu mà đã dám làm ra chuyện tày đình như thế sao?”

Thính Vũ vội vàng che chắn trước Tạ Thế Doãn: “Đại nhân, Doãn ca nhi tính tình vốn nhút nhát. Khi thiếp thân nuôi dưỡng nó, đến một con kiến nhỏ cũng chẳng dám giẫm chết, tại sao vừa tới viện của Hạ di nương lại trở nên như thế này? Thiếp thân không tin Doãn ca nhi dám làm chuyện này, mong đại nhân tra xét tường tận, trả lại sự trong sạch cho Doãn ca nhi!”

Tạ Cảnh Ngọc đang định cất lời thì chợt nghe tiếng bà đỡ từ bên trong vọng ra: “Sinh... sinh rồi! Là một ca nhi!”

Tạ Cảnh Ngọc lập tức thả lỏng người, rồi chợt nhíu mày: “Sao không nghe thấy tiếng hài tử cất tiếng khóc?”

Trước mắt hắn như hiện lên cảnh tượng Vân Sơ lâm bồn ngày trước, cũng sinh non, cũng từng chậu huyết thủy được bưng ra, cũng là hài tử vừa chào đời đã chẳng cất tiếng khóc...

Trên gương mặt Vân Sơ cũng không chút cảm xúc nào.

Quả nhiên y hệt kiếp trước, chốc lát sau đã nghe tiếng khóc vọng ra, nhưng lại vô cùng yếu ớt.

“A di đà phật, hài tử bình an vô sự là tốt rồi!” Lão thái thái cùng Nguyên thị cũng vội vã chạy đến, hai người vô cùng hân hoan: “Là một ca nhi, Tạ gia ta lại có thêm một hậu duệ, thật là tốt quá rồi.”

Vân Sơ khẽ lắc đầu.

Đứa nhỏ này vừa chào đời đã yếu ớt, nửa tuổi còn chưa thể ngẩng đầu, hai ba tuổi vẫn chưa biết nói, cứ như một đứa trẻ ngây ngô, đần độn. Cuối cùng lại bị lão thái thái ghét bỏ...

Lão thái thái phấn khích một hồi rồi lại cúi đầu nhìn Tạ Thế Doãn đang đứng ở một góc, tức giận sôi gan: “Cảnh Ngọc, Doãn ca nhi cũng quá lớn gan rồi, nếu không phải Đào di nương khỏe mạnh thì chính là một xác hai mạng, con nói xem, chuyện này định giải quyết thế nào?”

Tạ Cảnh Ngọc nhéo nhéo ngón tay, nhìn về phía Vân Sơ: “Phu nhân, nàng nói đi?”