Vân Sơ thản nhiên cất lời: “Không bằng chờ Đào di nương khỏe lại rồi nói, ta phải hỏi Đào di nương xem rốt cuộc ngọn ngành sự việc ra sao?”
Lúc này, bà mụ ôm hài tử bước ra, là một ca nhi trắng trẻo bụ bẫm, hài tử nhắm hai mắt nằm trong chăn.
Tạ Cảnh Ngọc chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, Nguyên thị lại rất yêu thương, ôm vào lòng hồi lâu rồi mới giao cho nhũ mẫu.
Vân Sơ không ôm hài tử, cất bước vào phòng sinh xem tình hình của Đào di nương.
“Vũ di nương, ngươi mau hỏi Doãn ca nhi xem rốt cuộc ngọn ngành sự việc ra sao!” Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng nói: “Hạ di nương, ngươi đi theo ta!”
Hạ thị mím môi, cúi đầu theo Tạ Cảnh Ngọc vào trong sương phòng.
Vừa vào trong, sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc đã trầm xuống: “Hà Linh Huỳnh, nói! Chuyện này có phải do ngươi gây ra không?”
Hạ thị nghe thấy tên thật của mình, giật mình hoảng hốt, những ngày tháng đôi lứa tương phùng, tương tri, ân ái cứ ngỡ đã xa xôi vạn kiếp.
“Ngọc Lang, ta không có.” Nàng khẽ đáp: “An ca nhi đã lớn, cũng có chút thành tựu, ta không cần thiết phải làm như vậy...”
“Không phải ngươi vậy thì là ai!” Tạ Cảnh Ngọc phẫn nộ: “Một tháng trước ngươi mưu tính bất thành, bây giờ lại giở trò, lần này còn dám lợi dụng một đứa trẻ thơ như Doãn ca nhi! Nếu không phải ta quá hiểu rõ bản chất ngươi thì sẽ không nghĩ chuyện này có liên quan tới ngươi, kế độc của ngươi nào chỉ muốn hại c.h.ế.t đứa hài nhi còn chưa kịp chào đời, lại còn toan khiến ta tức giận mà tống Doãn ca nhi đi thật xa, ngõ hầu trong Tạ phủ này không còn ai uy h.i.ế.p được địa vị của An ca nhi, phải chăng là như vậy?”
Hắn suýt nữa đã tin lời Hạ thị, còn tưởng là Doãn ca nhi đẩy Đào di nương thật.
Nhưng ngẫm lại, Doãn ca nhi mới ba tuổi, còn đang bị bệnh, trời còn chưa sáng, một hài tử ngây thơ đến độ nào mới chạy tới đây gây chuyện.
Chắc chắn Hạ thị đã mật báo gì đó cho Doãn ca nhi.
“Thật không ngờ ngươi lại thâm hiểm nhường này!” Tạ Cảnh Ngọc nheo mắt: “Bốn năm trước Vân Sơ té ngã sinh non, có phải cũng chính là do ngươi giở trò không! Ta quả nhiên đã nhìn lầm bộ mặt thật của ngươi!”
Năm đó Vân Sơ mang thai, hắn đã đưa Hạ thị về Tạ gia, làm quản sự ma ma trong viện của hắn.
Đợi đến khi hài tử của Vân Sơ c.h.ế.t yểu, nàng mất đi khả năng sinh sản, hắn mới chớp lấy thời cơ lần lượt đón ba đứa con riêng bên ngoài về.
Vốn cảm thấy mọi chuyện quá đỗi thuận lợi, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy thật khiếp người.
Tuy rằng hắn chướng mắt hài tử trong bụng Vân Sơ không phải huyết mạch của Tạ gia nhưng chưa bao giờ có ý định khiến hài tử sinh non c.h.ế.t yểu...
Hắn thấy sắc mặt Hạ thị trắng bệch, chỉ cảm thấy như có một đạo sét đánh thẳng vào tâm can.
Hắn chưa bao giờ nói với Hạ thị hai đứa trẻ kia không phải cốt nhục của mình, sao Hạ thị dám ra tay với chủ mẫu đương triều...
Có thể ra tay hãm hại Vân Sơ thì chuyện nàng ta liên tục giở trò với Đào di nương cũng không phải không có khả năng...
“Đại nhân, sao ngài lại nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm như vậy? Chẳng lẽ trong mắt ngài, ta là kẻ độc ác đến thế sao?” Hạ thị cười: “Ngài đề cao ta quá rồi, nha hoàn bên cạnh phu nhân trung thành hết mực, thiếp nào có cơ hội ra tay. Ngược lại là ngài, bốn năm trước, ngài trực tiếp ném hai đứa trẻ còn chút hơi tàn kia đi, ngài có thể tốt đẹp hơn thiếp được bao nhiêu?”
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trái tim Tạ Cảnh Ngọc như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt.
“Còn nữa, hài nhi chưa thành hình, há có thể xem là một mạng người vẹn toàn? Ta dẫu có làm gì, cũng chưa đến nỗi làm hại tính mạng ai.” Hạ thị gằn từng chữ một: “Hai đứa nhỏ kia là cốt nhục của Tạ gia, Người lại nhẫn tâm vứt bỏ bọn chúng nơi băng thiên tuyết địa... Ta biết Người làm vậy là để phu nhân có thể toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng An ca nhi, ta biết Người là muốn tốt cho An ca nhi nên vẫn luôn giữ kín bí mật này trong lòng, dẫu phu nhân có dùng nghiêm hình bức cung, ta cũng chưa từng hé răng nửa lời...”
Vân Sơ vốn định tìm Tạ Cảnh Ngọc để thuật lại lời Đào di nương đã nói, nhưng khi còn cách vài bước, nàng bỗng nghe được một chuyện động trời từ bốn năm về trước.
Nàng lập tức ra hiệu cho hai nha hoàn bên cạnh, bảo họ cất bước thật nhẹ nhàng, không để phát ra tiếng động.
Nàng vội vã, lặng lẽ tiến đến sát cửa sương phòng.
Âm thanh bên trong không quá rõ ràng nhưng có thể nghe được từng câu đứt quãng.
“...Hài nhi còn hơi thở... bị ném đi...”
“...Hai đứa nhỏ chính là cốt nhục Tạ gia...”
“Ném tới nơi băng thiên tuyết địa...”
Một tiếng "Oanh!" như nổ tung trong đầu nàng, huyết khí toàn thân dâng trào, khiến cả người nàng như muốn đổ sụp.
Thính Sương và Thính Phong tất nhiên cũng đã nghe được lời kia, đồng tử cả hai kịch liệt co rút, hoàn toàn không thể tin vào những gì vừa lọt vào tai mình.
Thính Phong vốn tính nóng nảy, lập tức vươn tay muốn đẩy cửa xông vào.
Thính Sương kịp thời bắt lấy tay Thính Phong, đỡ lấy Vân Sơ, nhỏ giọng run rẩy: “Phu nhân?”
Đôi chân Vân Sơ mềm nhũn không đứng vững, nàng phải nắm chặt lấy tay Thính Sương để giữ thăng bằng.
Nàng biết bây giờ xông vào, Tạ Cảnh Ngọc cùng Hạ thị cũng chỉ nói là nàng nghe lầm.
Làm sao bọn họ có thể thừa nhận chuyện kinh thiên động địa này chứ?
Vân Sơ ra hiệu, Thính Sương cùng Thính Phong đỡ nàng rời khỏi đó, quay về Sanh Cư.
Nàng được đỡ vào nội thất, nằm xuống giường. Thính Sương cùng Thính Phong quỳ sụp xuống đất, Thính Tuyết không rõ nguyên do, cũng vội quỳ theo.
“Chát chát chát!”
Thính Sương không chút do dự, tự giáng xuống mặt mình mấy cái tát đau điếng.
“Phu nhân, đều là tội lỗi của nô tỳ, bốn năm trước lúc Người sinh, nô tỳ không nên giao tiểu thiếu gia và tiểu thư cho người hầu trong viện của Đại nhân. Nô tỳ thực sự không biết tiểu thiếu gia và tiểu thư còn sống, phu nhân, nô tỳ sai rồi, Người cứ đánh c.h.ế.t nô tỳ đi...”
Thính Phong cũng tự tát mình, khóc lóc nói: “Phu nhân, nô tỳ tội đáng c.h.ế.t vạn lần, là nô tỳ sai rồi... Nô tỳ sẽ lập tức đi hỏi Đại nhân, tại sao Người lại nhẫn tâm đến vậy, làm sao có thể ném thân sinh cốt nhục của mình giữa trời tuyết? Trời đất ơi, hài nhi còn nhỏ dại đến thế, làm sao có thể sống sót?”
Thính Tuyết đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai mắt trợn tròn, hoàn toàn không thể tin được.