Tạ Cảnh Ngọc rời khỏi giường, đứng dậy.
“Đầu ta hơi đau, có lẽ chỉ là cảm phong hàn, không đáng ngại, chẳng cần mời đại phu làm gì.”
Vân Sơ mở miệng: “Nếu cơn đau trầm trọng hơn, phu quân nên mời đại phu, tránh chậm trễ việc thượng triều.”
Tạ Cảnh Ngọc khẽ gật đầu đáp lời.
Y cảm nhận Vân Sơ vẫn còn quan tâm đến y, vậy nên nàng tới đây không phải để đòi hòa ly.
Vân Sơ xoay người, nhận mấy thang thuốc từ tay Thính Sương. Nàng nói: “Phu quân, đây là dược thiện do Tư thần y kê đơn cho phu thê chúng ta. Sau khi dùng nửa năm, chúng ta có thể cùng phòng, hứa hẹn một lần là sẽ có đích tử.”
Tạ Cảnh Ngọc bỗng nhiên khựng người.
Đã xảy ra bao chuyện như vậy, nàng vẫn còn muốn sinh hài tử cho y ư?
“An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi đã lừa dối ta bao nhiêu năm qua, ta thực sự không thể nào xem chúng là cốt nhục của mình được nữa.” Vân Sơ lộ ra bộ dạng hao tổn tinh thần, nàng khẽ nói: “Ta nôn nóng không chờ được nữa, chỉ mong có một nhi tử của riêng mình. Phu quân hẳn là thấu hiểu cho ta, đúng không?”
Tạ Cảnh Ngọc động lòng: “Là ta đã oan ức phu nhân, tất cả đều là lỗi của ta. Phu nhân cứ yên tâm, ta nhất định sẽ phối hợp điều dưỡng thân thể, để chúng ta có thể sinh hạ một đích tử mang huyết mạch chung.”
Hắn theo bản năng muốn vươn tay níu lấy Vân Sơ, nhưng chợt nhớ đến hình ảnh nàng không ngừng rửa tay ngày đó, y vẫn đè nén ý niệm này trong lòng.
Y phân phó hạ nhân sắc thuốc.
“Thuốc này hai ngày dùng một lần, cứ cách một ngày ta sẽ cho người đưa tới.” Vân Sơ nói xong, chuẩn bị rời đi.
“Phu nhân!”
Tạ Cảnh Ngọc gọi nàng.
Chỉ cần nhắm mắt, trong tâm trí y lại hiện lên cái c.h.ế.t không cam lòng của Hạ thị, y cần một người để giãi bày tâm sự.
Vân Sơ dừng bước: “Phu quân còn có việc sao?”
“Ta...” Tạ Cảnh Ngọc vắt óc suy nghĩ, khẽ day huyệt Thái Dương rồi nói: “Con trai thứ tư sinh ra vẫn chưa có tên, phu nhân có thể nghĩ giúp ta không?”
Vân Sơ vẫn lãnh đạm.
“Lão tứ sinh non, thầy thuốc bảo hài nhi yếu ớt, chẳng bằng ta cứ...” Y ngẫm nghĩ một chốc rồi tiếp lời, “Gọi là Tạ Thế Khang đi, Khang ca nhi.”
Ngón tay Vân Sơ cứng lại.
Kiếp trước, tiểu nhi này cũng mang tên Tạ Thế Khang, chính là do nàng đặt cho.
Kiếp này nhiều chuyện đã đổi thay, nhưng hài nhi vẫn mang cái tên ấy, quỷ quyệt thay vận mệnh.
“Ta tới nói với lão thái thái một tiếng.” Vân Sơ cất lời: “Cũng bàn bạc xem khi nào sẽ ghi tên Khang ca nhi vào gia phả.”
Nàng không muốn ở đây quá lâu, lập tức xoay người rời đi.
Vừa ra khỏi phòng trong, nàng thấy hai nha hoàn đang sắc thuốc, sắc mặt nàng trầm xuống, mím chặt môi rồi rời bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa đến An Thọ Đường, chưa kịp bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng.
Trải qua chuyện lần này, thân thể lão thái thái đã tiều tụy thật sự, đêm qua đã ho ra m.á.u mấy bận, giờ đây sắc mặt nàng tái nhợt, đang nằm trên giường dùng thuốc.
Nguyên thị ngồi bên cạnh hầu hạ, đoạn thở dài nói: “Lão thái thái hẳn là bị Hạ di nương làm hại, nàng ta sao dám dùng vu cổ với Tạ gia, chẳng hay lão thái thái định xử trí nàng ta ra sao?”
“Mẫu thân, Hạ di nương sợ tội tự sát.” Vân Sơ cất bước tiến vào: “Niệm tình nàng ta từng phụng dưỡng phu quân, con đã chủ động lo liệu liệm nàng ta vào một bộ quan mỏng.”
“Cái, cái gì!” Nguyên thị đánh rơi chén thuốc trên tay: “Hạ di nương tự sát, sao lại thành ra như thế?”
Tuy sử dụng vu thuật là tội đại nghịch bất đạo nhưng cũng chẳng đến mức phải nhận tội chết, sao lại quyên sinh như thế?
Người hôm qua còn sống sờ sờ, nay đã hóa người thiên cổ...
“Khụ khụ khụ!” Lão thái thái ho khan dữ dội, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyên thị: “Mau đi lấy thêm một bát thuốc.”
Nguyên thị vội đứng dậy, ra ngoài mang chén thuốc từ tay nha hoàn tiến vào, cẩn thận đút lão thái thái dùng hết: “Đại phu nói ngài ưu phiền tích tụ mà phát bệnh, gần đây Tạ gia xảy ra quá nhiều chuyện, chớ nói ngài, ngay cả con cũng đôi phần bất an. Nhưng còn có Sơ nhi, không sao đâu. Ngài ngẫm lại xem, khi Sơ nhi chưa về làm dâu, con nằm liệt giường mười mấy năm, Sơ nhi vừa đặt chân vào cửa, bệnh của con cũng tiêu tan, Sơ nhi chính là phúc tinh của Tạ phủ, bệnh của lão thái thái ắt sẽ chóng lành thôi.”
Vân Sơ nheo mắt.
Lần trước nàng theo Tạ Cảnh Ngọc đến phủ Tuyên Võ hầu, nàng nhớ Tuyên Võ hầu từng nói một câu rằng ——
“Năm năm trước, Tạ đại nhân tới cửa cầu xin, xin bổn vương ban cho thần dược hiếm có...”
Hay là ——
Trong lòng Vân Sơ trỗi dậy một dự cảm kinh hoàng.
Chờ lão thái thái dùng thuốc rồi an giấc, Vân Sơ và Nguyên thị mới cùng nhau rời khỏi.
“Mẫu thân, con hỏi ngài một chuyện.” Nàng mỉm cười cất lời: “Có phải năm năm trước mẫu thân uống thần dược phu quân mang về nên bệnh tình mới khởi sắc không?”
Nguyên thị nói: “Ta mang bệnh mười mấy năm nay, Cảnh Ngọc đã tìm không biết bao nhiêu thần dược, nhưng ta uống bao nhiêu cũng vô dụng, vốn cũng chẳng ôm hy vọng gì. Ai ngờ đâu, sau ngày con vào cửa, Cảnh Ngọc mang tới một viên thuốc cho ta dùng, bệnh tình lại dần dần thuyên giảm. Nhất định là do con có phúc khí, bằng không sao lại có sự trùng hợp đến mức bệnh của ta khỏi nhanh chóng đến thế?”
Đúng vậy, sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Tại sao ngay sau ngày nàng vào cửa, Tạ Cảnh Ngọc lại tìm được tiên đan diệu dược.
Nàng không tin là không có liên quan đến nàng.
Trước kia không nghĩ tới những việc này, bây giờ ngẫm nghĩ kỹ, từng chi tiết lại khiến lòng người lạnh lẽo.
Tạ Cảnh Ngọc ơi là Tạ Cảnh Ngọc, gã nam nhân dối trá nhu nhược, kẻ bất nhân bại hoại này rốt cuộc còn che giấu nàng bao nhiêu chuyện động trời?
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ trở lại viện của mình.
Thính Sương đến bẩm báo: “Đại tiểu thư cũng lâm bệnh, đã thỉnh đại phu kê đơn... Đại thiếu gia lại chẳng hề hấn gì, vẫn như thường lệ đến học viện Hoài Đức đọc sách.”
Vân Sơ chỉ cảm thấy vị thứ tử này bình tĩnh lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Vừa đêm qua tự tay bức tử sinh mẫu của mình, mà ngày hôm sau gã vẫn có thể xem như chưa hề có chuyện gì, bình thản đến học đường.