Một hài tử mới mười hai tuổi mà tâm tư đã thâm sâu đến nhường ấy...
Nàng mở miệng: “Cứ cho người đi hỏi thăm xem mấy ngày nay Tuyên Võ hầu làm gì, hành tung ra sao.”
Vụ việc của Hạ thị quả là đáng tiếc, vốn dĩ tưởng chừng nàng ta thấu tỏ mọi sự, bày ra một ván cờ lớn như vậy nhưng rốt cuộc lại không tường tận chuyện ta muốn biết.
Hiện giờ dù biết rõ hang hùm hiểm ác, nàng vẫn quyết truy vấn Tuyên Võ hầu đến cùng.
Gia đinh và quản gia ở tiền viện cũng là người của Vân Sơ, nhưng không phải người nàng tốn công bồi dưỡng, tuy trung thành nhưng cũng chẳng tinh tường mọi lẽ, Thính Sương lòng chẳng yên.
Gà Mái Leo Núi
Nàng ấy đến tiền viện, vừa liếc mắt đã trông thấy Vu Khoa.
Vu Khoa tới Tạ gia là vì nàng ấy, phu nhân không sắp xếp công việc cho hắn, đa số thời gian đều lượn lờ khắp tiền viện.
Nàng hồi tưởng lại buổi bên hồ hôm ấy, hắn đã khoác áo của mình lên người nàng.
Lúc ấy mọi người đều chỉ chú ý tới phu nhân, bao gồm cả nàng ấy, chỉ có mỗi gã nam nhân này để ý đến cả người nàng cũng ướt đẫm...
“Thính Sương?”
Thấy Thính Sương xuất hiện ở tiền viện, Vu Khoa thoáng nở nụ cười, rồi lại có chút bất an tiến tới.
“Phu nhân có chuyện cần ngươi đi làm.” Thính Sương vẫn giữ thái độ công tư phân minh: “Nếu ngươi không có việc gì...”
“Ta đâu có việc gì, rảnh rỗi vô cùng.” Vu Khoa cười hàm hậu: “Chỉ cần phu nhân lên tiếng là được.”
Thính Sương thuật lại nội dung công việc một lượt rồi quay gót rời đi.
Vu Khoa gãi gãi sau gáy.
Phu nhân nói cho hắn ở lại Tạ gia nửa tháng, nếu sau nửa tháng mà không thể khiến Thính Sương vừa lòng thì ngài ấy sẽ tìm đối tượng khác cho Thính Sương.
Mắt thấy từng ngày qua đi, một chút tiến triển cũng không có, thật là khẩn trương đến mức khiến người ta cuống quýt cả lên...
Vân Sơ nghe nha hoàn tới báo Tạ Cảnh Ngọc đã uống thuốc, nàng mới đứng dậy rời phủ.
Xe ngựa rời khỏi Tạ phủ, thong thả chạy trên con phố náo nhiệt bậc nhất kinh thành, dừng chân trước một trường kê đấu.
Kẻ đến người đi tấp nập, Vu Khoa đi trước mở đường, Thu Đồng cùng Thính Sương một trái một phải che chở Vân Sơ đi vào trong.
Vu Khoa đã tra ra Tuyên Võ hầu thường tới trường kê đấu này, Vân Sơ lập tức cho người đặt hai nhã tọa ở trên lầu, trên lầu ít người hơn một chút, cũng thanh tịnh hơn. Nàng ngồi vào ghế rồi gọi một ấm trà, chẳng bận tâm đến tình hình phía dưới lầu.
Hai chú gà được thả ra khỏi lồng, thoắt cái đã lao vào giao đấu. Khách nhân có thể đặt cược, nếu vận may đến, ắt sẽ trúng lớn.
Vân Sơ vung tay lấy một thỏi bạc, đặt vào khay trà tiểu nhị dâng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đấu chừng hai đợt, một người chưa từng am hiểu như Vân Sơ lại có thể thu về một khoản tiền không nhỏ.
Chẳng mấy chốc, nàng nhìn xuống lầu một, thấy Tần Minh Hằng đang đi đến.
Nàng an tọa bất động, tiếp tục xem chọi gà.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, nàng đã nghe một tiếng gọi vọng đến: “Có phải Tạ phu nhân đó chăng?”
Vân Sơ quay đầu, đứng lên, cúi đầu hành lễ: “Bái kiến Tuyên Võ hầu.”
“Nơi công cộng thế này, ta và phu nhân không cần quá câu nệ lễ tiết đâu.” Tần Minh Hằng dùng quạt khẽ nâng nàng đứng dậy: “Không ngờ lại gặp được Tạ phu nhân ở trường chọi gà, Tạ phu nhân đoán xem con gà nào sẽ thắng?”
Vân Sơ thờ ơ: “Nếu Tuyên Võ hầu không có chỗ ngồi thì chi bằng hãy an tọa cùng?”
Ở đây đâu đâu cũng là người, lầu hai tuy ít khách hơn một chút nhưng cũng chật kín chỗ, có nhiều bàn phải ngồi đến ba bốn người, nam nữ bất kể. Đến chốn này mà còn câu nệ phép tắc nam nữ thụ thụ bất thân thì quả là chuyện nực cười.
Tần Minh Hằng có chút ngoài ý muốn khi Vân Sơ mời hắn ta ngồi chung, nhưng sau một hồi suy nghĩ cẩn thận, hắn ta nhận ra nữ nhân này đang chờ mình đến.
Lần trước hắn ta nói với nàng nếu muốn biết chân tướng thì tới hầu phủ tìm hắn ta.
Nàng không dám đến phủ Tuyên Võ hầu một mình nên mới tìm một nơi có người qua lại, chẳng lẽ e ngại ta sẽ có hành động bất kính với nàng ư?
“Hửm.”
Tần Minh Hằng khẽ cười một tiếng, rồi an tọa xuống cạnh chiếc bàn.
Hắn ta tiện tay cầm lấy chung trà trước mặt Vân Sơ, say mê ngửi hương trà: “Trà của Tạ phu nhân quả thật rất thơm.”
Hắn ta đang muốn uống một ngụm thì Thu Đồng đứng bên cạnh đã bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chuôi kiếm trong tay nàng đè lên cổ tay Tần Minh Hằng, đoạt lấy chung trà, dứt khoát đổ cạn xuống nền đất.
“Thứ thần phụ đã dùng qua, há dám dâng lên trước mặt hầu gia?” Vân Sơ rót một chén trà khác rồi đưa tới trước mặt hắn ta: “Mời hầu gia dùng.”
Sắc mặt Tần Minh Hằng lúc này mới giãn ra đôi chút.
“Hơn nữa còn phải cảm tạ ân đức ban thuốc của hầu gia năm năm trước.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Nhờ có thần dược của hầu gia mà bệnh tình của nhạc mẫu thần phụ mới thuyên giảm, Tạ gia chúng ta khắc cốt ghi tâm ân tình này, suốt đời khó quên.”
Nghĩ đến chuyện kia, sắc mặt Tần Minh Hằng lại trở nên biến sắc.
Viên thần dược kia được hoàng gia ban tặng khi tổ tiên hắn ta có công cứu giá Hoàng thượng, vốn là vật gia truyền, được truyền đến tay hắn.
Dù thần dược đã trao đi, song thứ hắn ta mong cầu lại chẳng thể đạt được, để thỏa mãn chấp niệm trong lòng mình mà hắn ta đã đưa viên thuốc kia cho Tạ Cảnh Ngọc.
“Hừ, cớ sao ngươi lại thay Tạ gia đến tạ ơn ta?” Sắc mặt Tần Minh Hằng lạnh băng: “Nữ nhân ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tại sao ta lại đưa thần dược hiếm có như vậy cho Tạ gia?”