“Vậy ra ——” Vân Sơ điềm nhiên nhìn hắn ta: “Đêm động phòng hoa chúc đó, là ngươi đúng không?”
Sau khi Tạ Thế Duy đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, biện pháp giải quyết của Tạ Cảnh Ngọc lại là đưa nàng đến hầu phủ, đem nàng dâng hiến cho Tuyên Võ hầu để hóa giải họa nạn.
Vì thế nàng có cơ sở để hoài nghi Tạ Cảnh Ngọc đã mang nàng ra đổi lấy thần dược để chữa bệnh cho Nguyên thị.
Gà Mái Leo Núi
Nguyên thị đổi được một mạng, còn nàng chỉ mất đi một đêm tân hôn mà thôi... Trong cảm nhận của Tạ Cảnh Ngọc, tính mạng của nhạc mẫu hắn há chẳng phải trọng yếu hơn sự trong trắng của nàng rất nhiều sao?
Đây cũng chính là lý do bao năm qua Tạ Cảnh Ngọc chưa từng bước vào phòng nàng, bởi lẽ nàng đã không còn trinh trắng, trong mắt hắn, nàng đã không còn xứng với hắn nữa rồi.
Điều này cũng có thể cắt nghĩa tại sao Tạ Cảnh Ngọc có thể nhẫn tâm bỏ rơi hai hài tử còn đang thoi thóp, bởi lẽ hai hài nhi ấy căn bản chẳng phải cốt nhục của Tạ gia.
Đúng vậy, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, Tạ Cảnh Ngọc dẫu có là súc sinh thì cũng chẳng thể nào ruồng bỏ huyết mạch ruột rà của mình, trừ phi đó không phải là con của hắn.
Vân Sơ thấy sắc mặt của Tần Minh Hằng biến đổi, nàng biết mình đã đoán trúng tâm sự.
Chẳng cảm thấy chút vui mừng nào vì đã đoán đúng, nàng chỉ thấy toàn thân như bị tẩm giá băng.
Đời trước nàng thật sự quá đỗi ngu muội, đến tận lúc c.h.ế.t vẫn không biết được những bí mật động trời này.
Nàng bưng chén trà uống một ngụm, tiếp tục cất lời: “Tại sao ngươi biết hai bộ hài cốt kia không phải hài nhi của ta?”
“Bởi vì ta tận mắt nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc vứt bỏ hài tử.” Tần Minh Hằng cụp mắt, đáp: “Hài tử trên tay hắn vẫn còn sống, vậy mà hắn lại nhẫn tâm vứt bỏ chúng giữa trời tuyết.”
Trái tim Vân Sơ co rút lại: “Vứt ở nơi nào?”
“Ai mà nhớ được?” Tần Minh Hằng mở quạt giấy, nói: “Dù sao cũng là vứt ở ngoài thành, thành Nam hay thành Bắc gì đó, chuyện đã lâu, ta không nhớ rõ.”
“Tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết!” Vân Sơ thất thanh: “Ngươi có biết hai hài tử ấy cũng là cốt nhục của ngươi sao!”
Người động phòng với nàng là Tần Minh Hằng, như vậy Tần Minh Hằng chính là thân phụ của hài tử.
Hắn trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Ngọc bỏ rơi hai hài nhi, tại sao, tại sao chứ...
“Ngươi muốn ta nói với nàng thế nào?” Tần Minh Hằng cũng có chút kích động: “Ta dùng thủ đoạn hèn hạ mà chiếm đoạt nàng, ta còn mặt mũi nào mà nói với nàng? Ta sợ nàng dùng ánh mắt như lúc này mà nhìn ta, ngập tràn khinh ghét... Hai hài tử kia thật sự là cốt nhục của ta sao, dựa vào lẽ gì? Tạ Cảnh Ngọc ngày ngày đều cùng giường cùng gối với nàng còn chẳng muốn nhận chúng, nàng dựa vào đâu mà yêu cầu một kẻ ngoại nhân như ta phải chịu trách nhiệm thay!”
Vân Sơ nhắm chặt hai mắt.
Nàng không có cách nào nói cho Tần Minh Hằng biết nàng và Tạ Cảnh Ngọc chưa từng chung chăn gối.
Tuy nàng chưa bao giờ cảm thấy mình thanh khiết vô ngần, nhưng cũng không ngờ được thân thể lại trở nên ô uế đến thế.
Nhưng nàng biết đây không phải là lỗi của nàng.
“Vân Sơ, nàng biết không, xa xưa về trước, lúc ta còn chưa thành gia lập thất, ta đã từng thỉnh cầu Vân gia gả nàng cho ta.” Tần Minh Hằng chống bàn, trầm giọng nói: “Nhưng mẫu thân nàng lại không muốn gả nàng cho ta, vừa lúc Hoàng thượng ban hôn, ta chỉ có thể cưới tiểu thư Lạc gia. Ta cũng từng chân thành mong nàng tìm được một phu quân viên mãn, nhưng ta thật không ngờ mẫu thân nàng lại gả nàng cho Tạ Cảnh Ngọc! Ta chẳng qua chỉ dùng một viên thuốc mê hoặc hắn, nào ngờ hắn lại thuận lòng. Chính hắn đã đích thân hạ dược nàng, đưa nàng đến phủ Tuyên Vũ Hầu, để nàng trong giá y nằm trên giường của ta...”
“Đừng nói nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế tựa cũng bị nàng xô ngã.
Khách lữ quán xung quanh cũng nhìn sang, ánh mắt đều lộ vẻ hoài nghi.
Vân Sơ chẳng bận tâm tới những ánh nhìn này.
Nàng đã biết được điều mình muốn biết, không cần lưu lại thêm nữa.
“Nàng khoan hãy đi!” Tần Minh Hằng đuổi theo, vội vã từ lầu hai chạy xuống lầu nhất: “Vân Sơ, ta và nàng đã có quan hệ phu thê, cũng đã là phu thê thực sự, dù nàng có không muốn thừa nhận đến mức nào, chuyện đó vẫn đã thành sự thật. Ta nguyện ý chịu trách nhiệm cho đêm tân hôn năm ấy, tuy ta hèn mọn, song ít nhất ta vẫn thẳng thắn hơn Tạ Cảnh Ngọc. Nàng hãy gả cho ta, ta...”
Hắn còn chưa dứt lời thì một tiếng nói ôn hòa truyền đến: “Hầu gia, Tạ phu nhân, hai vị đang nói chuyện gì vậy?”
Vân Sơ khẽ liếc nhìn, là phu nhân Tuyên Võ hầu, Lạc thị.
Vừa thấy thê tử tới, ánh mắt Tần Minh Hằng lập tức dời khỏi người Vân Sơ, lùi về sau vài bước, nhìn thê tử mình mà hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”
“Tiểu tử này đòi đi xem chọi gà, thiếp mới đưa nó đến đây dạo chơi một lát.” Lạc thị kéo hài tử bên cạnh: “Phụ thân con cũng ở đây, con cứ ở lại xem cùng phụ thân, thiếp không có hứng thú với mấy trò này.”
Tần Minh Hằng bèn dắt nhi tử của mình đi.
Lạc thị vừa định mở lời với Vân Sơ thì nàng đã vội vàng hành lễ: “Thần phụ không được khoẻ, xin hầu phu nhân thứ lỗi không thể tiếp chuyện.”
Vân Sơ lững thững dạo bước trên đường.
Ba người theo sau nàng, Thính Sương cùng Thu Đồng đều nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện giữa nàng và Tần Minh Hằng, trên mặt cả hai đều hiện rõ nét ưu tư.
Đặc biệt là Thu Đồng, nàng vốn tới Tạ phủ để dạy Vân Sơ học võ, ít khi để tâm đến chuyện nội trạch, nhưng câu chuyện vừa rồi đã khiến nhận thức của nàng về mọi thứ hoàn toàn bị đảo lộn.
“Phu nhân, nhất định phải nói chuyện này cho Vân gia!” Thu Đồng trầm giọng nói, vẻ mặt đầy phẫn nộ: “Tạ Cảnh Ngọc quả là cầm thú, mà Tuyên Võ hầu cũng chẳng phải hạng người tốt đẹp gì!”
Một hạ nhân mà dám gọi thẳng tên chủ tử và tên húy của bậc quyền quý như vậy rõ ràng là bất kính, hiển nhiên nàng đã phẫn nộ đến cực điểm.
“Nói cho Vân gia thì được gì, xin bề trên Vân gia ra mặt để hòa ly sao?” Vân Sơ khẽ cười một tiếng: “Hòa ly chẳng phải quá dễ dàng cho Tạ gia rồi sao.”
Chưa nói đến việc hòa ly sẽ khiến Vân gia bị ảnh hưởng ra sao, nếu nàng chấp nhận hòa ly trở về Vân gia, liệu mẫu thân và đại ca sẽ thay nàng trừ khử kẻ thù ư?
Nàng nào phải nhi đồng ba tuổi, sớm đã qua cái tuổi gặp oan ức liền chạy vạy cáo trạng.
Thế nhưng, những biến cố sắp xảy ra với Vân gia, nàng nhất định phải nói rõ cho phụ thân nàng biết.
Nàng khẽ dặn dò: “Sắp xếp thêm người đi hỏi thăm tường tận mọi chuyện của đêm tuyết bốn năm trước, bất kể tốn kém bao nhiêu ngân lượng, hao phí bao nhiêu thời gian, cũng phải...”
“Mẫu thân!”
Đúng lúc này, một âm thanh vang vọng tới.
Vân Sơ chẳng cần ngẩng mặt lên cũng biết đây là giọng của ai.