Tỉnh lại, nàng chỉ thấy trước mắt là một mảng đen kịt.
Vân Sơ theo bản năng tìm kiếm xung quanh, liền chạm được một thân hình nhỏ bé mềm mại.
Chờ nàng thích ứng được với bóng tối, dần dần có thể nhìn rõ đôi chút đồ vật, nàng cẩn thận vuốt ve hài tử, thấy từ đầu đến chân không chút thương tích, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng đứng dậy, nhìn thấy phía trên đỉnh đầu có một khung cửa sổ nhỏ.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua khe cửa, thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Nàng nhìn quanh căn phòng nhỏ hẹp, thấy một chiếc sọt tre nhỏ, liền kéo chiếc sọt tới, úp ngược lại, rồi bước chân lên đó.
Nhìn xuyên qua cửa sổ, nàng thấy bên ngoài là một ngọn núi, có vài căn nhà gỗ đơn sơ, bảy tám nam nhân đang ngồi vây quanh lửa trại, chính là đám người nàng gặp ban ngày.
Trong bảy tám người đó, đã có năm người bị thương, đang không ngừng nguyền rủa Bình Tây Vương.
“Bọn ta ẩn mình nơi thâm sơn cùng cốc, chưa từng g.i.ế.c người phóng hỏa, chỉ thỉnh thoảng đánh cướp đám phú hào qua lại để cầu mong no đủ đôi chút, vậy mà hắn ta dựa vào đâu mà đuổi tận g.i.ế.c tuyệt chúng ta?”
“Vô số huynh đệ đã ngã xuống dưới tay Bình Tây Vương, chúng ta phải dùng m.á.u của tiểu thế tử Bình Tây Vương để tế vong linh các huynh đệ!”
“Chớ nóng vội!” Một nam nhân có vẻ là kẻ cầm đầu cất lời: “Chúng ta mạo hiểm lớn đến vậy để bắt tiểu thế tử, hai huynh đệ phải bỏ mạng cũng không thể vì một chuyện đơn giản như vậy được. Bình Tây Vương tiêu diệt thảo khấu quá mạnh tay, nhiều hang ổ thảo khấu đã bị tận diệt, sau này chúng ta cũng không thể tiếp tục làm thảo khấu nữa! Sở dĩ ta muốn bắt cóc tiểu thế tử chính là muốn dùng nó để đổi lấy một khoản bạc lớn, mỗi huynh đệ cầm lấy chút bạc rồi giải tán, tìm một nơi an cư lạc nghiệp, sống những ngày tháng tiêu d.a.o tự tại há chẳng tốt hơn sao?”
Bảy tám người lập tức gật gù tán đồng.
Nếu có lựa chọn tốt hơn, đâu ai nguyện ý sống những ngày tháng mạo hiểm tính mạng như vậy.
Hai đại hán đứng dậy: “Tam đương gia, chúng ta chặt một cánh tay của tiểu thế tử, đưa tới phủ Bình Tây Vương, ta tin Bình Tây Vương nhất định sẽ nghe lời chúng ta.”
Tên thủ lĩnh gật đầu, ném một thanh đao qua: “Cẩn thận đừng gây ra án mạng, nếu không tất cả chúng ta đều phải c.h.ế.t chôn theo.”
Hai đại hán nhận đao, tiến về phía nhà gỗ.
Vân Sơ vốn đang quan sát địa hình, bỗng bị những lời này khiến nàng toát mồ hôi lạnh.
Nàng vội vã bước xuống, dùng sức lay động hài tử đang hôn mê: “Du ca nhi, mau tỉnh lại, đừng ngủ, Du ca nhi!”
Tiểu tử nhỏ chậm rãi hé mở đôi mắt, vừa thấy Vân Sơ thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Là mẫu thân sao? Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẫu thân thật tốt biết bao, chậc, sao phòng lại tối như vậy? Mẫu thân sao không đốt đèn chứ…”
Vân Sơ nào còn rảnh tâm để ý tới cách xưng hô của nó, nàng một tay bế hài tử lên, gỡ đai lưng của mình buộc vào eo hài tử.
“Nghe ta nói đây, ta sẽ nâng con lên, con hãy chui qua khung cửa sổ này. Tường tuy rất cao, nhưng ta sẽ giữ chặt đai lưng, từ từ thả con xuống bên dưới.” Nàng vừa nói vừa cõng hài tử lên lưng: “Khi tiếp đất, con chớ chạy lung tung, lập tức trốn vào căn phòng ở phía đông nam kia…”
Căn phòng kia nằm phía trước phía đống lửa trại của lũ thổ phỉ, đi đường vòng ra sau rồi ẩn mình vào trong đó, nơi hiểm yếu nhất, cũng là nơi an toàn nhất...
Nàng chưa kịp dứt lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Lúc này không thể để Du ca nhi bò ra ngoài, nếu không sẽ phá hỏng đường thoát thân cuối cùng.
Vân Sơ dùng tốc độ nhanh như chớp nhảy xuống, dùng chân đá văng chiếc sọt vào một góc, sau đó ôm hài tử nép vào một bên.
Khóa cửa mở ra, cửa cũng bị chúng đá văng.
“A chà, tỉnh giấc rồi ư!” Một tên đại hán đi tới, lập tức vồ lấy bả vai Sở Hoằng Du, hung hăng lôi tuột tiểu hài tử, nhanh chóng vén tay áo thằng bé lên.
Một tên đại hán khác rút đao, nhổ một bãi nước bọt lên đó.
Sở Hoằng Du dẫu bình tĩnh đến mấy cũng chỉ là một hài tử bốn tuổi, lập tức hoảng sợ òa khóc.
“Tiểu thế tử, ngươi chớ trách bọn ta.” Tên đại hán vỗ vỗ cánh tay tiểu hài tử, tựa hồ đang cân nhắc nên hạ thủ đoạn nào: “Dùng một cánh tay của ngươi đổi lấy công danh phú quý của bọn ta, đáng giá.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không, không được!” Vân Sơ nhào tới ôm chặt hài tử, lệ đong đầy khóe mi: “Dùng cánh tay của ta, xin hãy dùng cánh tay của ta đi...”
“Nha hoàn này quả là trung thành đáng khen!” Một tên đại hán nắm lấy cổ áo Vân Sơ: “Nhưng mà lối trang điểm của ngươi lại không giống nha hoàn chút nào...”
“Ngươi không nhìn ra ư, đây là thiếu phụ! Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp đến vậy! Chắc chắn là thê tử của Bình Tây Vương!” Một hán tử khác lộ ra nụ cười dâm tà: “Nhìn thấy không, nữ nhân này đã cởi đai lưng rồi, muốn thỏa mãn dục vọng của chúng ta đây mà!”
Đai lưng của Vân Sơ đã được nàng cuốn quanh eo Sở Hoằng Du, y phục lỏng lẻo buông thõng, để lộ vòng eo thon thả, mảnh mai của nàng.
Nàng rụt vai, thương tâm nức nở: “Ta có thể phục dịch các ngươi, cầu xin các ngươi buông tha cho tiểu thế tử...”
Hai hán tử liếc nhìn nhau, đều nảy sinh tà niệm.
Trong khoảng thời gian này cứ liên tục bị Bình Tây Vương truy đuổi, chạy trối c.h.ế.t không kể ngày đêm, đã thật lâu không được hưởng thụ hương vị của nữ nhân.
Gà Mái Leo Núi
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, lại là thê tử của Bình Tây Vương, kẻ nào nhìn thấy cũng khó kìm lòng mà nảy sinh tà niệm...
Bọn họ quay đầu nhìn thấy tam đương gia vẫn đang chè chén say sưa, vì thế lặng lẽ đóng cửa lại, một tay xách tiểu hài tử ném phịch sang một bên rồi bắt lấy Vân Sơ quẳng vào đống rơm khô.
Vân Sơ cũng không phản kháng, tùy ý để bọn họ vồ tới.
Nàng nhìn về phía Sở Hoằng Du, ánh mắt hai người gặp nhau, cùng lúc khẽ gật đầu.
Chỉ thấy trong tay Sở Hoằng Du đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, đây là vật phòng thân Vân Sơ luôn mang theo bên mình, lúc nãy vừa lén nhét vào tay tiểu hài tử.
Bản thân nàng lại rút một cây trâm cài tóc trên đầu.
Nàng giơ tay nhanh như chớp đ.â.m thẳng chiếc trâm vào cổ họng tên đại hán đang đè trên người nàng.
Phụt!
Máu tươi nóng hổi b.ắ.n tung tóe lên mặt nàng, tên đại hán kia còn chưa kịp phát ra tiếng kêu đau đớn đã ngã quỵ xuống đất.
Tên đại hán còn lại không thể tin vào mắt mình, vung tay xông tới đá Vân Sơ: “Tiện nhân, dám ám hại huynh đệ của ta...”
Gã ta còn chưa nói xong thì đã cảm giác bên eo truyền đến một cơn đau nhói buốt, quay đầu nhìn thì thấy tiểu hài tử bị gã quẳng sang một bên lại đang cầm đao thọc sâu vào hông gã.
Tiểu hài tử sức lực yếu ớt, căn bản khó lòng gây ra vết thương chí mạng, gã không thể kìm nén cơn thịnh nộ, lập tức quay người vồ lấy Sở Hoằng Du.
Vân Sơ nhanh nhẹn xoay người, nhặt thanh trường đao tên đại hán vừa vứt dưới đất lên, bổ thẳng xuống đầu gã.
“Bịch!”
Tên đại hán liền ngã vật xuống đất.
Đây là lần đầu tiên Vân Sơ g.i.ế.c người.
Nàng há miệng hổn hển thở dốc, vội vã quẳng trường đao, run rẩy thốt lời: “Du, Du ca nhi, mau lên, ta bế con...”
Sở Hoằng Du sợ hãi đến phát run, song vẫn gắng gượng kìm chế nỗi sợ, bám víu lấy người Vân Sơ, rồi men theo đó trườn mình tới ô cửa sổ. Y thì thầm: “Mẫu thân đừng sợ, con sẽ tìm cách cứu người...”
Vân Sơ cố tình sa sầm nét mặt, nói: “Con cứ trốn kỹ cho ta, chớ có gây chuyện. Bảo toàn tính mạng bản thân là trọng yếu nhất. Ta tự có kế thoát thân, mau xuống đi!”
Sở Hoằng Du sụt sịt mũi, nắm chặt lấy đai lưng, chậm rãi buông mình xuống. Chẳng mấy chốc, đôi chân y cũng chạm đất.
Y liếc nhìn Vân Sơ một cái, đoạn cất bước chạy thẳng đến hướng mà nàng đã dặn dò.
Vân Sơ khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng khẽ hạ chân chạm đất, bắt đầu suy tính phương cách thoát thân.