Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 147



Trong màn đêm tĩnh mịch.

Năm sáu tên thổ phỉ vây quanh đống lửa, nhấm nháp rượu thịt, sảng khoái vô cùng.

Bỗng chốc, cả bọn nhận ra điều bất thường.

“Sao lại không có một chút động tĩnh gì vậy?”

“Chẳng lẽ lão Bát dùng lực quá mạnh, lỡ tay g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu thế tử Bình Tây Vương rồi sao?”

“Nếu tiểu thế tử bỏ mạng, e rằng tất thảy chúng ta đều phải chôn theo!”

Tam đương gia khạc một ngụm đờm, đoạn đứng phắt dậy bước về phía nhà gỗ nhỏ. Bốn năm tên tùy tùng lập tức bám theo sau.

Vân Sơ vừa định lén chạy về phía nhà gỗ nhỏ thì bất chợt thấy năm sáu bóng người đang tiến lại từ chính diện. Nơi ẩn nấp duy nhất của nàng bấy giờ chính là phía sau cánh cửa.

Nàng vừa ẩn mình sau cánh cửa, cánh cửa gỗ đã bị người ta tung cước đá văng.

“Lão Bát cùng Bàng Tử đã quy tiên rồi!” Một tên thổ phỉ hoảng sợ kêu lên. “Không thấy nữ nhân kia cùng tiểu thế tử đâu cả! Chắc hẳn chúng chưa chạy xa, mau đuổi theo!”

Nhóm thổ phỉ xoay người, vội vã chạy ra ngoài.

Tam đương gia cũng định lao ra ngoài tìm kiếm, bỗng nhiên gã khựng lại, đôi mắt nheo lại nhìn ô cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu, đoạn liếc xuống chiếc sọt rách đang lăn lóc dưới đất.

Cửa sổ kia chỉ tiểu hài tử mới có thể chui lọt, chứ nữ tử trưởng thành tuyệt nhiên không thể!

Nghĩ đến đây, tam đương gia nhặt thanh đao dưới đất lên, đi về phía cánh cửa gỗ.

Vân Sơ ẩn mình sau cánh cửa, chỉ thấy ô cửa sổ bị đ.â.m thủng một lỗ. Mũi đao sắc lạnh ấy lướt qua mặt nàng chưa đầy một tấc.

Ngay sau đó, tóc nàng bị người ta túm lấy. Tam đương gia kéo nàng, ném thẳng tới cạnh đống lửa trại.

Đám thổ phỉ đi tìm người ban nãy lần lượt trở lại.

“Tam đương gia, không tìm được tiểu thế tử!”

“Tìm hết tất cả các phòng cho ta! Ta không tin là không tìm được!”

“Chẳng lẽ nó chạy vào núi rồi sao? Trời tối như vậy, trên núi lại còn có sói. Nếu nó bị sói ăn mất, chúng ta cũng đâu thể bị trách phạt!”

Vân Sơ âm thầm thở ra.

Tam đương gia trầm mặc nhìn nàng, đoạn cất giọng lạnh lùng: “Chính là tiện nhân này đã phá hỏng đại sự của chúng ta!”

Sớm biết như vậy, gã đã chẳng nhốt nữ nhân này chung với tiểu thế tử.

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.

“Các ngươi nói xem, giờ chúng ta nên làm gì để hành hạ ả ta đến c.h.ế.t đây?”

Tam đương gia nhìn Vân Sơ như nhìn một kẻ đã chết.

Đám thổ phỉ kia, bình thường vốn đã chẳng thể rời mắt khỏi nữ nhân, huống hồ gì là một nữ tử dung mạo minh diễm nhường này. Tư niệm tà dâm trong lòng chúng đều phơi bày cả trên gương mặt.

Lúc này, một tên thổ phỉ đột nhiên mở miệng: “Ta tựa hồ từng gặp nữ nhân này ở nơi nào đó.”

Tam đương gia cười khẩy: “Nữ nhân của Bình Tây Vương mà ngươi cũng từng gặp ư? E rằng ngươi chỉ thấy trong mộng mà thôi.”

“Không, không phải!” Tên thổ phỉ kia suy nghĩ hồi lâu, bỗng mở to hai mắt mà nói. “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi! Năm sáu năm trước, từng có kẻ rao bán một bức họa đệ nhất mỹ nhân kinh thành với giá cao ngất trời. Chẳng phải khi ấy chúng ta vừa cướp được một mẻ lớn, ta có bạc nên đã mua bức họa đó sao? Người trong bức họa chính là nữ nhân này! Đệ nhất mỹ nhân kinh thành khi đó chính là đích trưởng nữ của Vân phủ. Vân phủ... Tam đương gia, nàng ta chính là thiên kim của Nhất phẩm Trụ Quốc Đại tướng quân!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tam đương gia khom người, nắm lấy cằm Vân Sơ, cười khẩy: “Quả không hổ danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Dẫu đã để tuột mất tiểu thế tử, nhưng nay đã có trong tay đích trưởng nữ phủ Tướng quân. Dùng một ngón tay của nàng đổi lấy ba vạn lượng bạc, e cũng chẳng quá đáng đi thôi?”

Mấy tên thổ phỉ như vớ được vàng giữa chỗ chết, phấn khích reo lên: “Tam đương gia, trước khi ra tay chặt ngón, chi bằng hãy để nàng ta hầu hạ các huynh đệ, làm chút việc sảng khoái, cũng không uổng công chuyến này, nhỉ?”

“Các ngươi quên lão bát cùng Bàng Tử đã mất mạng thế nào rồi ư? Chẳng phải đều là vì háo sắc mà vong mạng đó sao!” Tam đương gia thấy đám lâu la lộ vẻ thất vọng, lập tức đổi lời: “Binh quyền trong tay Trụ Quốc đại tướng quân còn đáng sợ hơn Bình Tây Vương vạn lần. Nếu chúng ta làm hỏng thiên kim của lão ta, e rằng cả lũ chúng ta sẽ phải đền mạng. Các ngươi hãy nhẹ tay một chút!”

“Tam đương gia cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thương hương tiếc ngọc!”

“Vân tiểu thư, chớ sợ hãi. Chỉ cần cô nương ngoan ngoãn phối hợp, bọn ta sẽ không làm thương tổn đến cô nương!”

“Kẻ nào ra tay trước?”

Mấy tên thổ phỉ cùng nhau thương nghị.

Vân Sơ cúi gằm mặt, đã rơi vào hang ổ thổ phỉ, nàng không còn trông mong có thể vẹn toàn rời đi.

Sự trong sạch liệu có còn?

Nàng đã sớm chẳng còn thứ đó, hà cớ gì phải bận tâm thêm nữa?

“Xé ra!”

Tam đương gia xé toạc y phục của nàng, để lộ bờ vai trắng ngần.

Đúng lúc này, giữa màn đêm chợt lóe lên một đốm lửa rực, cả bọn thổ phỉ đều quay đầu nhìn về phía ấy.

“Kho lương thực bị thiêu cháy rồi!”

Gà Mái Leo Núi

“Mẹ nó chứ, lúc lão tử ra ngoài đã thổi tắt nến rồi, cớ sao lại cháy được!”

“Đừng nói nhiều như vậy, hai kẻ bọn ta sẽ ở lại đây canh chừng Vân gia đại tiểu thư, các ngươi mau chóng đi dập tắt lửa!”

Vân Sơ đột nhiên ngước mắt lên nhìn.

Căn nhà gỗ là nơi nàng đã dặn Du ca nhi tới đó ẩn nấp. Hài tử kia hẳn là thấy nàng chịu nhục, nên mới bất chấp hiểm nguy mà phóng hỏa đốt nhà.

Nếu bọn thổ phỉ qua đó, hành tung của Du ca nhi tất sẽ bại lộ!

Vân Sơ không màng mọi thứ. Nhân lúc hai tên thổ phỉ đang canh giữ nàng chăm chú nhìn về phía căn nhà bốc cháy, nàng vớ lấy một khúc củi cháy hừng hực từ trong bếp lửa, vung mạnh về phía hai tên thổ phỉ.

“Tiện nhân này đúng là muốn ch.ết!”

Cơn thịnh nộ của tam đương gia đã bùng lên đến đỉnh điểm. Gã vung trường đao, định c.h.é.m xuống cánh tay phải của Vân Sơ.

“Hãy chặt cánh tay không an phận này, rồi đưa tới phủ Tướng quân!”

Khúc củi trong tay Vân Sơ bị c.h.é.m gãy đôi, nàng chỉ đành trơ mắt nhìn trường đao bổ thẳng xuống tay mình.

Trong lòng nàng bỗng nhen nhóm một tia tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một mũi tên xé gió mà bay tới.

Chưa đợi trường đao kịp bổ xuống tay nàng, mũi tên kia đã xuyên thẳng yết hầu tam đương gia.

Gã còn chưa kịp thốt ra tiếng kêu nào, đồng tử đã trừng lớn, thân thể căng cứng, m.á.u tươi phun ra xối xả rồi gục ngã xuống đất.

Ngay khi gã gục ngã, Vân Sơ thấy rõ gương mặt của Sở Dực.

Hắn vẫn an tọa trên lưng ngựa, tay giương cung, ánh mắt sắc lạnh như băng.