“Sơ nhi!”
Vân Trạch kinh hãi xông vào. Lúc trông thấy tình cảnh trong phòng, hắn cũng không khỏi sững sờ kinh ngạc.
Bình Tây Vương cùng Sơ nhi ở chung một phòng đã đành, xiêm y của Sơ nhi lại bất chỉnh, lộ ra vòng eo trắng nõn. Nếu không phải nơi lộ ra kia có một vết thương kinh người, e rằng hắn đã sinh lòng hiểu lầm mất rồi.
Hắn trông thấy đôi môi Bình Tây Vương đen nhánh, lại nhìn thấy trên mặt đất vương vãi huyết độc đen sì, lập tức thấu hiểu mọi chuyện đã diễn ra.
Vân Sơ nhanh chóng cầm lấy áo choàng bọc lấy thân thể mình.
Gà Mái Leo Núi
Bị ca ca ruột trông thấy cảnh này, nàng ít nhiều cũng có phần ngượng ngùng.
Vân Trạch điềm nhiên tiến vào, chắp tay hành lễ: “Đa tạ Vương gia đã cứu xá muội một mạng. Ân tình này, Vân gia chúng ta suốt đời khó quên.”
“Là Tạ phu nhân đã cứu khuyển tử nhà ta, đây vốn là chuyện ta nên làm.” Bình Tây Vương thản nhiên đáp lời: “Vân đại nhân chớ chậm trễ thời gian, hãy mau đưa Tạ phu nhân xuống núi trị liệu. Ta có quen biết một nữ y tài giỏi, đã sai người đi mời nàng đến trị thương cho Tạ phu nhân.”
“Hạ quan cũng tình cờ quen biết vị nữ y này. Xin không dám phiền nhiễu Vương gia thêm nữa.”
Vân Trạch đi đến bên cạnh Vân Sơ, kéo áo choàng trên người nàng xuống.
Vân Sơ không biết hắn muốn làm gì, liều mạng nắm chặt áo choàng.
Vân Trạch hạ giọng: “Ca ca đây cũng có áo choàng.”
Vân Sơ ngượng ngùng buông tay.
Vân Trạch kéo chiếc áo choàng kia xuống, rồi khoác áo của mình lên người Vân Sơ. Đến lúc này, hắn mới quay sang Bình Tây Vương: “Đa tạ Vương gia.”
Sở Dực đón lấy áo choàng của mình. Ngoài mùi m.á.u tươi thoang thoảng, hắn còn ngửi được mùi hương độc nhất vô nhị chỉ thuộc về riêng nữ nhân kia.
Khi nãy giúp nàng hút nọc độc, hắn đã nhận ra mùi hương này, một hương vị vô cùng quen thuộc…
Vân Trạch bế Vân Sơ bước ra ngoài.
Bên ngoài đã có sẵn kiệu mềm. Hắn cẩn thận đặt nàng vào trong.
Người của phủ Bình Tây Vương và gia nhân Vân gia nhanh chóng xuống núi.
Vừa đến chân núi, Vân Trạch chắp tay hành lễ với Sở Dực rồi hai bên đường ai nấy đi.
Sở Hoằng Du yếu ớt tựa vào lòng Sở Dực, đôi mắt vẫn không rời xe ngựa Vân gia: “Phụ vương, tại sao không mang mẫu thân về vương phủ trị liệu?”
“Nàng không phải mẫu thân của con.” Sở Dực trầm giọng đáp: “Nàng họ Vân, là Tạ phu nhân. Nàng có thể về Vân gia, cũng có thể trở về Tạ gia, chỉ là không thể tới vương phủ.”
“Kẻ họ Tạ kia đối xử với ngài ấy không tốt, con nghe gia đinh Tạ gia nói mấy năm nay Tạ Ngọc kia chưa bao giờ tới phòng ngài ấy…” Tiểu gia hỏa cắn môi, đoạn nói thêm: “Nam nhân kia chắc chắn không hề thích nương… À không, không thích Vân di. Vân di sống chung với hắn ta thật không hề vui vẻ chút nào…”
Ánh mắt Sở Dực tối sầm lại.
Người đời đều đồn rằng phu thê Tạ gia tình cảm sâu đậm, chẳng lẽ những lời đó không phải sự thật?
Vân Sơ được Vân Trạch đưa về Vân gia. Họ lập tức mời nữ y nổi danh nhất kinh thành đến xử lý miệng vết thương cho nàng, bôi thuốc rồi băng bó cẩn thận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Uống thuốc xong, Vân Sơ cũng dần chìm vào giấc ngủ sâu, ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.
Thính Phong cùng Thính Tuyết hầu hạ nàng dùng thuốc thang.
Vừa uống xong, đại tẩu Liễu Thiên Thiên đã bước tới, tươi cười nói: “Đêm qua đại ca muội đến Tạ gia thông báo muội cưỡi ngựa xảy ra chuyện bị thương, mấy ngày tới đây phải lưu lại Vân gia tịnh dưỡng thân thể.”
Vân Sơ gật đầu. Từ sau khi biết được sự thật về đêm động phòng hoa chúc năm xưa, nàng tạm thời không muốn trở về Tạ gia.
“Chuyện kia…” Liễu Thiên Thiên khẽ khụ một tiếng rồi mở lời: “Tuy trinh tiết trọng yếu đối với nữ tử chúng ta, nhưng so với tính mạng thì trinh tiết nào đáng là gì. Muội đừng để chuyện tối qua bận lòng.”
Vân Sơ bật cười thành tiếng.
Để khuyên bảo nàng, một tiểu thư thế gia như đại tẩu lại có thể thốt ra những lời lẽ thô thiển đến thế.
Ngủ một đêm, nàng gần như đã quên sạch mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.
Vân Sơ dùng thuốc xong lại mơ màng buồn ngủ.
Liễu Thiên Thiên bước ra khỏi phòng.
Thấy nàng ấy đi ra, Vân Trạch đang chờ trong sân lập tức tiến tới: “Sơ nhi đã thông suốt chưa?”
“Phu quân đã quá lo lắng rồi.” Liễu Thiên Thiên đáp: “Ta thấy Sơ nhi căn bản không để chuyện đó bận tâm. Phu quân có cảm thấy nữ tử thân thiết cùng nam nhân khác ngoài phu quân mình là phạm trọng tội sao? Nam nhân có thể ba thê bốn thiếp, có thể cả năm không hề bước vào chính phòng, Sơ nhi chỉ vì bảo vệ tính mạng nên mới bất đắc dĩ phải ở cạnh Bình Tây Vương… Dù cho có xảy ra chuyện gì thật thì thiếp cũng không cảm thấy muội ấy có lỗi với Tạ gia.”
Vân Trạch trợn tròn mắt, kinh ngạc vô cùng.
Thê tử của hắn từ trước tới nay luôn ôn nhu hiền thục, hiểu biết lễ nghĩa, thông tỏ đạo lý, chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn lại được nghe những lời như thế này từ nàng.
Khoan đã!
Hắn mở miệng hỏi: “Phu nhân, ý nàng là một năm qua Tạ Cảnh Ngọc chưa hề đến phòng của Sơ nhi?”
Liễu Thiên Thiên trầm mặc gật đầu.
Lần trước mẹ chồng đưa Sơ nhi đi tìm thần y bắt mạch. Sau khi mẹ chồng hồi phủ vẫn cứ luôn buồn bực, nàng ấy dò hỏi mới biết được Sơ nhi cùng phu quân đã ít nhất một năm chưa hề viên phòng.
Sơ nhi vì Tạ gia mà hao tâm tổn trí, vất vả nuôi dạy biết bao thứ tử thứ nữ, vậy mà thân là trượng phu, Tạ Cảnh Ngọc sao dám nhục mạ chính thê của mình đến nông nỗi này!
Sắc mặt Vân Trạch sa sầm, khó coi vô cùng.
Nam nhân nạp thiếp vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đương nhiên, việc hắn không nạp thiếp chẳng có nghĩa hắn không phải đấng nam nhi, chỉ là y cho rằng điều đó chẳng hề cần thiết.
Dù hậu viện có bao nhiêu thiếp thất đi chăng nữa, cũng không nên coi nhẹ thê tử. Làm như vậy nào khác gì hành động sủng thiếp diệt thê?
“Phu quân, lần này Sơ nhi bị thương, hãy để muội ấy về nhà ta tịnh dưỡng một thời gian đi.” Liễu Thiên Thiên chậm rãi nói: “Phải cho Tạ Cảnh Ngọc kia hiểu rõ, một khi Sơ nhi rời đi, Tạ gia không có Vân gia chống đỡ thì chẳng là gì cả.”
Vân Trạch gật đầu: “Cứ theo lời phu nhân.”
Phu thê hai người đang chuyện trò thì có hạ nhân vội vã tới bẩm báo: “Đại nhân, phu nhân, cô gia đã đến.”
Cô gia của Vân gia, không ai khác, chính là Tạ Cảnh Ngọc.