Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 150



Vân Trạch vốn định quát Tạ Cảnh Ngọc cút đi, song không rõ y nghĩ ra điều gì, bèn cất lời: “Dẫn người tới thư phòng.”

Tạ Cảnh Ngọc không đến một mình, mà còn dẫn theo Tạ Thế An.

Dù hai nhà có quan hệ thông gia, nhưng người Tạ gia rất ít khi lui tới Vân gia, thường chỉ vào dịp tết nhất, lễ lạc mới đến thăm viếng.

Phụ tử hai người ngồi trong thư phòng đợi chờ hồi lâu, ngay cả một chén trà cũng chẳng thấy người dâng lên. Cả hai cứ thế khát khô cổ họng ngồi đó, ước chừng một khắc sau Vân Trạch mới chậm rãi bước vào.

“Để muội phu đợi lâu.” Vân Trạch tươi cười tiến tới, trên nét mặt không hề lộ chút vẻ cố ý làm khó người. “Sao Thế An cũng tới đây? Hôm nay không phải tới học đường sao?”

Tạ Thế An đứng dậy: “Mẫu thân bị thương, chất nhi lo lắng không nguôi, nên đã xin nghỉ học để tới thăm người.”

Gà Mái Leo Núi

“Ngươi quả là hài tử hiếu thuận.” Vân Trạch cất lời: “Mẫu thân ngươi vừa mới chìm vào giấc ngủ, đừng qua đó làm phiền muội ấy nghỉ ngơi. Gần đây Giang ca nhi ham chơi không chịu dùi mài kinh sử, Thế An ngươi tuổi trẻ tài cao đã đỗ tú tài, vậy hãy tới truyền đạt ít kinh nghiệm cho Giang ca nhi đi.”

Tạ Thế An gật đầu vâng dạ, xoay người rời khỏi thư phòng.

Nụ cười trên mặt Vân Trạch lập tức biến mất, y lạnh nhạt hỏi: “Muội phu thích uống loại trà nào, ta sẽ sai người dâng lên.”

Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ đáp: “Không cần, ta sẽ ở đây đợi phu nhân tỉnh giấc, rồi đón nàng về nhà.”

Xét về mặt quan tước, Tạ Cảnh Ngọc là quan Ngũ phẩm, còn Vân Trạch chỉ là Thất phẩm. Cho dù Vân Trạch không hành lễ với y, cũng nên nể mặt y đôi chút.

Nhưng y lại không hề thấy được chút tôn trọng nào từ nét mặt Vân Trạch, rõ ràng là hoàn toàn không đặt y vào mắt.

“Sơ nhi có trở về Tạ gia hay không, chuyện đó hẵng tính sau.” Vân Trạch lạnh lùng cất lời: “Từ khi muội phu trở thành nhạc phụ tương lai của An Tĩnh Vương, ta thấy y lui tới xã giao có vẻ sầm uất lắm. Ta nghe thiên hạ đồn đãi, gần đây muội phu nhận được không ít lễ vật quý giá, chẳng hạn như bồn san hô, ngọc như ý, thậm chí còn có kẻ trực tiếp đưa bạc trắng đến phủ muội phu?”

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc bỗng chốc biến đổi: “Đại ca đã nghe được những lời này từ đâu?”

“Ngươi là trượng phu của Sơ nhi, ta đây đương nhiên phải lưu tâm đôi chút. Chỉ cần đôi ba câu chuyện với vài vị đại nhân Hộ bộ là đã rõ mười mươi.” Vân Trạch lắc đầu: “Nếu có kẻ cố ý nhằm vào ngươi, tỉ mỉ điều tra một phen rồi giao những bằng chứng này cho Ngự Sử Đài, ngươi có biết hậu quả sẽ ra sao không?”

Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay đến trắng bệch.

Trên dưới triều đình, ai ai cũng hành xử như vậy. Việc nhận lễ vật để làm việc đã trở thành quy củ bất thành văn, cớ gì đến lượt y lại không được?

“Người khác thế nào ta không cách nào quản được!” Vân Trạch lạnh lùng nói: “Nếu vì ngươi mà làm ô uế thanh danh trăm năm của Vân gia, Vân gia ta việc đầu tiên sẽ làm là để Sơ nhi hòa ly!”

Tạ Cảnh Ngọc mặt sa sầm, song liền khéo léo che giấu, chắp tay nói: “Đại ca dạy bảo chí phải, sau này ta sẽ chẳng dám tái phạm.”

“Không có cái sau này nữa!” Vân Trạch lắc đầu: “Chờ khi ngươi hoàn trả những vật đã nhận về, khi ấy Sơ nhi mới quay lại Tạ gia! Tạ đại nhân, mời đi, không tiễn!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nói xong đã phủi tay áo mà rời đi.

Tạ Cảnh Ngọc vớ lấy chén trà trên bàn, ném mạnh xuống đất, chợt nhớ ra đây là Vân gia, đành phải nén giận trong lòng.

Hắn rời khỏi thư phòng, hội ý cùng Tạ Thế An, Tạ Thế An hỏi dò: “Vì sao sắc mặt phụ thân lại khó coi đến vậy, cữu cữu đã nói gì với phụ thân ư?”

Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng nói: “Từ sau khi Hoàng thượng hạ chiếu tứ hôn, có rất nhiều người đem lễ vật đến cầu vi phụ ra mặt giúp đỡ, vi phụ cũng đã khước từ, song cuối cùng lại trở nên khó xử, sau đó mới nhận một ít. Cữu cữu của con biết chuyện, cho rằng ta đã làm ảnh hưởng tới danh dự Vân gia, bảo ta phải hoàn trả những món đồ ấy.”

“Lời của cữu cữu quả không sai chút nào.” Tạ Thế An cất lời: “Nếu phụ thân muốn tiến xa hơn trên quan trường, thì những phương diện này càng phải thận trọng hơn đôi chút, hãy đem hoàn trả những món đồ kia đi thôi.”

Tạ Cảnh Ngọc mím môi: “Nhưng những món đồ ấy đã được ghi vào danh sách hồi môn của Phinh tỷ nhi...”

“Chuyện hồi môn phụ thân không cần vội vàng.” Tạ Thế An trầm ngâm nói: “Đợi mẫu thân khôi phục sức khỏe, rồi để người nghĩ cách vẹn toàn.”

Lúc phụ tử hai người đang đàm đạo, một chiếc xe ngựa khác đang chầm chậm tiến về phía cổng chính Vân phủ. Họ vừa định lên xe ngựa, liền thấy cỗ xe kia dừng lại ngay trước Vân phủ.

Xe ngựa còn chưa kịp dừng hẳn, một tiểu hài tử vận cẩm y đã nhảy xuống, tung tăng chạy vào Vân phủ.

Ngay sau đó, một nam tử cũng bước xuống xe, uy phong lẫm liệt, khí thế ngút trời.

Chỉ thoáng nhìn qua, Tạ Cảnh Ngọc đã lập tức kéo Tạ Thế An lại, hành lễ cung kính: “Hạ quan bái kiến Bình Tây Vương, thỉnh an Vương gia.”

Ánh mắt Sở Dực lướt qua Tạ Cảnh Ngọc, y nhận ra đây là phu quân của vị phu nhân kia, Ngũ phẩm Hộ bộ Lang trung.

Và vị đứng cạnh, hẳn là đích trưởng tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của vị phu nhân kia.

Y chỉ thoáng nhìn qua rồi cất bước vào Vân phủ.

Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu, thấy hộ vệ gác cổng cung kính dẫn Sở Dực vào trong, lòng hắn ta vô cùng phức tạp.

Nhạc phụ đại nhân còn chưa hồi kinh, Vân phủ nay chỉ có một mình Vân Trạch ra chốn quan trường, cũng chỉ mang phẩm hàm Thất phẩm, vậy mà lại khiến một vị Vương gia đích thân tới viếng thăm, chẳng trách Vân Trạch lại dám thẳng thừng răn dạy hắn.

Vân Trạch vừa tiễn Tạ Cảnh Ngọc ra về thì liền nghe hạ nhân bẩm báo Bình Tây Vương cùng tiểu thế tử đã giá lâm.

Y không hề chậm trễ, lập tức ra thư phòng, liền sai người dâng trà nước cùng những món điểm tâm thượng hạng nhất.

Y còn chưa kịp mở lời thì Sở Hoằng Du đã vội vàng thốt lên: “Vân cữu cữu, ư...”

Miệng tiểu hài tử bị bịt kín, Sở Dực lạnh lùng nói: “Gọi Vân đại nhân.”

Thấy tiểu gia hỏa gật đầu lia lịa, y mới buông tay, Sở Hoằng Du liền sửa lời: “Vân đại nhân, vết thương của Vân di ra sao rồi, ta có thể tới thăm Vân di chăng?”