“Ngươi đủ rồi!” Tạ Phinh đã không còn kiên nhẫn. “Mẫu thân ta nói cách này rất tốt, ngươi dựa vào đâu mà dám lên tiếng phản đối? Mẫu thân là đại tiểu thư Vân gia, thông tuệ mọi lẽ, còn ngươi chỉ là một hạ nhân thấp hèn, ngươi cho rằng ta nên nghe theo lời ngươi hay lời mẫu thân? Ta còn phải xem sổ sách, chẳng rảnh mà phí lời với ngươi. Người đâu, mau tiễn Hạ ma ma ra ngoài!”
Nha hoàn bước vào, thi lễ, làm động tác cung tiễn khách.
Hạ thị còn muốn mở lời, nhưng Tạ Phinh căn bản chẳng cho nàng ta cơ hội, lập tức ôm chồng sổ sách bước vào nội thất.
Nàng ta bước ra sân, đôi mắt khẽ híp lại, ẩn chứa suy tư.
Nàng ta hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra trong những ngày gần đây.
Tuy mỗi lần phu nhân ra oai đều có lý do, nhưng chẳng hiểu vì sao nàng ta lại cảm thấy phu nhân đang ngấm ngầm chèn ép con cái của mình.
Lão thái thái và thái thái mọi chuyện đều nghe theo phu nhân, đại nhân cũng mặc kệ phu nhân quản giáo con cái, e rằng phu nhân sẽ đánh cho những đứa trẻ kia tàn phế. Vậy mà người Tạ gia lại cho rằng phu nhân chỉ là lo lắng cho tiền đồ của con trẻ...
Mặc kệ có phải nàng ta đang đa nghi hay không, nàng ta cũng chẳng thể khoanh tay chờ chết.
Một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Hạ thị.
Sáng sớm, mưa xuân tí tách rơi ngoài cửa sổ, không khí trong lành khiến tâm tình Vân Sơ thêm phần thư thái.
Khi Thính Sương chải đầu cho nàng đã thì thầm: “Đêm qua Hạ ma ma thay đại nhân dâng tặng một chậu hoa cảnh cho Đào di nương.”
Đào di nương là di nương thứ ba của Tạ Cảnh Ngọc, là lương thiếp được thượng cấp ban tặng, hiện đang mang thai, chỉ còn hơn ba tháng nữa sẽ đến kỳ lâm bồn.
Vân Sơ chọn một cây trâm cài tóc: “Tiếp tục dò xét Hạ thị.”
Nàng biết, với liên hoàn kế của mình, Hạ thị chắc chắn sẽ có động thái.
Kiếp trước, đứa con của Đào di nương cũng gặp phải biến cố... Mọi chứng cứ đều chĩa về phía nàng, nói nàng có ý đồ hãm hại cốt nhục của Đào di nương.
Người Tạ gia vốn dĩ kính trọng nàng, nhưng sau chuyện đó, địa vị của nàng trong phủ rớt xuống không phanh…
Đứa con của Đào di nương tuy không yểu mệnh, nhưng trí não lại bị tổn thương, không biết nói cũng chẳng biết đi, ngu ngơ ngốc nghếch. Nàng đã lặn lội khắp nơi cầu tìm danh y chữa bệnh cho đứa nhỏ này, đã cầu xin gia gia và nãi nãi đến thỉnh vị thần y kia, đã đầu bù tóc rối ngày đêm chăm sóc... Nhưng sau khi chữa khỏi cho nó, nàng được gì chứ?
Vân Sơ khẽ cười nhạt.
Kiếp này, Hạ thị ra tay sớm hơn một tháng so với kiếp trước, chẳng biết tứ thiếu gia Tạ gia có phúc lớn mạng lớn mà chào đời hay không.
Vừa hoàn tất việc rửa mặt chải đầu, đã thấy Tạ Thế An tới thỉnh an.
Vì hắn ta phải đến học đường nên mỗi sáng đều là người đầu tiên có mặt tại đây, cẩn cẩn dực dực đứng đợi ở thiên sảnh chờ Vân Sơ đến.
Vân Sơ tiện miệng trò chuyện với hắn ta vài câu, thấy hắn vẫn chưa vội vã đến học đường thì hỏi: “Còn có việc gì sao?”
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta đang đợi phụ thân.” Tạ Thế An trả lời: “Phụ thân muốn đến phủ Bình Tây Vương, muốn để ta theo cùng. Mẫu thân có điều gì cần dặn dò chăng?”
Vân Sơ nhẹ nhàng nói: “Đường xa vạn dặm, mong con giữ gìn cẩn trọng.”
Tạ Cảnh Ngọc trọng vọng trưởng tử này nhất, sớm đã tính toán lót đường cho hắn ta. Tình phụ tử ấy quả khiến người ta cảm động.
Đáng tiếc, Tạ Thế An mãi mãi không thể đạt được thành tựu như kiếp trước nữa.
Sáng sớm kinh kỳ đã rộn rã náo nhiệt.
Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An ngồi trong xe ngựa, hai phụ tử dung mạo tựa hồ khắc ra từ một khuôn, ngay cả khí chất cũng thập phần tương tự.
Sau khi đi qua con phố sầm uất nhất, xe ngựa từ từ tiến vào khu vực vàng son bậc nhất kinh kỳ, nơi quần cư của các đại quan quý nhân, thấp nhất cũng là những vị quan Nhị phẩm triều đình.
"Lát nữa vào Vương phủ, con phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói, hành xử chừng mực." Tạ Cảnh Ngọc dặn dò: "Nơi Vương phủ phép tắc nghiêm ngặt, con còn nhỏ tuổi, chớ tùy tiện lên tiếng."
Tạ Thế An gật đầu đáp: "Phụ thân, con đã rõ."
Hai người đến trước cửa Vương phủ, Tạ Cảnh Ngọc vừa định bước lên thềm đá, hai thị vệ trấn giữ hai bên cửa đã lạnh lùng cất lời: "Kẻ nào? Tới đây có mục đích gì? Có bái thiếp không?"
Tạ Cảnh Ngọc chắp tay đáp: "Ta là Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc. Hôm trước tiện nội có chút va chạm với tiểu thế tử phủ đệ quý, nay ta tới đây để thỉnh lỗi."
"Nghĩa là không có thiếp mời?" Hộ vệ kia ngạo mạn hất cằm nhìn hắn: "Ngươi hãy đứng đợi, ta sẽ vào trong thông truyền."
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc nhất thời biến sắc.
Dẫu sao thì Tạ Cảnh Ngọc cũng là quan Ngũ phẩm triều đình, vậy mà trên mặt tên hộ vệ kia lại hiện rõ mồn một hai chữ 'khinh thường', còn dám bảo hắn đứng chờ ở cổng lớn, quả là nhục nhã khôn tả.
"Thì ra đây chính là vị quan Tam phẩm trước cửa phủ thừa tướng sao?" Tạ Thế An nhẹ giọng cất lời: "Tằng tổ phụ là tú tài, tổ phụ là cử nhân, phụ thân thi đậu Trạng nguyên, chỉ mới năm năm đã là quan Ngũ phẩm triều đình. Đến đời con, Tạ gia ta nhất định sẽ trở thành tân quý tộc, nhưng dù có vậy, con cũng tuyệt không để gia nô Tạ gia xem thường bất kỳ kẻ nào."
Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy hết sức an ủi: "Quả không uổng công vi phụ ta dạy dỗ con."
Hai người đang trò chuyện thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng đến, cả hai liền im lặng, lập tức bày ra dáng vẻ cung kính.
Một tiểu hài tử trắng nõn bước ra, chính là tiểu thế tử vừa tròn bốn tuổi của phủ Bình Tây Vương.
Vừa trông thấy hai người đứng chờ ngoài cửa, gương mặt tinh xảo đang tràn đầy chờ mong của nó chợt biến thành vẻ phẫn nộ.
"Bái kiến thế tử." Tạ Cảnh Ngọc nâng lồng sắt trong tay lên: "Đây là dế mèn cực kỳ hiếm có, tính tình hung dữ lại hiếu chiến vô cùng, kính mời thế tử thưởng lãm."
Tiểu thế tử bước xuống bậc thềm, nhận lấy lồng sắt, đoạn bất chợt quăng phăng đi.
"Con dế mèn này xấu xí đến ghê tởm, ta không thích!" Tiểu thế tử nổi trận lôi đình, chỉ thẳng vào mặt Tạ Cảnh Ngọc nói: "Về nói với vị nữ nhân kia, bảo nàng ta đích thân đến Vương phủ!"
Loại dế mèn nào mà nó chưa từng thấy qua? Nó chỉ muốn vị nữ nhân kia tự tay mang dế mèn đến đây.