Nghĩ đến vị nữ nhân nó chạm mặt ở trà lâu hôm đó, hốc mắt thằng bé chợt ửng đỏ, không hiểu vì sao nó chỉ muốn gặp nàng.
Càng tủi thân lại càng thêm phẫn nộ, nó lớn tiếng nói: "Ngươi đi nói với nàng, nếu nàng không tới thì ta sẽ tìm đến nàng!"
"Con muốn đi tìm ai?"
Một âm thanh lạnh lẽo chợt vang vọng.
Ngay sau đó, một con hãn huyết bảo mã dừng lại trước cửa phủ, một nam tử vận triều phục sắc tím đen ung dung xoay mình xuống ngựa.
Tạ Cảnh Ngọc xoay người, khom lưng thật sâu: "Hạ quan bái kiến Vương gia, thỉnh an Vương gia đại nhân!"
Đây là lần đầu tiên hắn cận kề Bình Tây Vương đến vậy.
Đây là cơ hội ngàn vàng để kết giao thâm tình với Bình Tây Vương.
Nhưng mà.
Bình Tây Vương chẳng thèm liếc mắt đến y, chỉ sải bước tới, nhấc bổng đứa bé nọ lên.
Giọng điệu của hắn thấp trầm khôn xiết: “Con vừa nói con muốn đi tìm ai?”
“Phụ vương...” Đứa trẻ rụt cổ: “Con, con không hề tìm ai hết, phụ vương người nghe lầm rồi.”
Hắn cười lạnh, nhấc tay phó mặc hài tử vào n.g.ự.c gia đinh: “Nếu đứa bé này rời khỏi Vương phủ một bước, thì chư vị hạ nhân các ngươi cũng đừng hòng bước vào cửa Vương phủ nữa.”
Hắn nói xong, liền quay đầu nhìn Tạ Cảnh Ngọc: “Hài tử chỉ là lời nói trẻ con thôi, Tạ đại nhân đừng bận tâm, sau này đừng tới nữa.”
Tạ Cảnh Ngọc còn muốn nói gì đó, thì Bình Tây Vương đã sải bước đi vào Vương phủ.
Hai thị vệ lập tức đóng sập cửa.
Tạ Cảnh Ngọc thất vọng khôn xiết.
Cơ hội tốt như thế mà y không thể nắm bắt.
Tạ Thế An cất lời: “Không bằng để mẫu thân...”
Tạ Cảnh Ngọc mím môi: “Không cần.”
Một đại nhân như y mà một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng làm không xong, nếu để thê tử đứng ra thì quả là thật hổ thẹn.
Nhưng Vân Sơ cũng không phải kẻ ngu muội không biết chuyện.
Người xa phu đưa Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An tới Vương phủ là kẻ nàng mang từ Vân gia tới, người đó đã thuật lại tường tận những chuyện xảy ra ở Vương phủ cho nàng hay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Muốn phu nhân nhà ta đích thân tới Vương phủ?” Thính Sương vô cùng kinh ngạc: “Vương phủ không có vương phi, phu nhân tới đó thật sự không ổn, sao vị tiểu thế tử này lại đưa ra yêu cầu như thế?”
Xa phu cúi đầu thưa: “Bình Tây Vương đã quở trách tiểu thế tử một phen, bảo người Tạ phủ đừng tới đó nữa.”
Thính Tuyết vẻ mặt tràn đầy tin tưởng: “Vậy xem ra chuyện này đã qua rồi, Bình Tây Vương quả nhiên là người hiểu lý lẽ, biết trong chuyện này là tiểu thế tử không đúng nên không gây khó dễ cho phu nhân nhà ta.”
Vân Sơ gật đầu.
Bình Tây Vương trước giờ luôn là người thấu hiểu lý lẽ, đời trước Vân gia bị bắt giam, chỉ có Bình Tây Vương nguyện ý ra sức bôn ba...
Đang trò chuyện thì Thính Vũ đã bước vào: “Phu nhân, đây là canh thiếp đích thân hầm cho người, người nhân lúc còn nóng mau dùng đi.”
Vân Sơ thờ ơ nói: “Ta đã dùng canh rồi, ngươi mang đi đi.”
Thính Vũ ấp úng, bất an nói: “Phu nhân, là thiếp làm sai chuyện gì, hay Doãn ca nhi phá vỡ phép tắc?”
Mấy ngày qua phu nhân vừa phạt đại thiếu gia vừa quở trách nhị thiếu gia, nàng ta sợ Doãn ca nhi cũng phạm phải lỗi gì, khiến phu nhân không hài lòng nên mới đuổi mẫu tử chúng ta ra khỏi Ngọc Sanh Cư.
Lúc ở Ngọc Sanh Cư, nàng ta là người hầu thân cận của phu nhân, rất được coi trọng ở Tạ phủ.
Từ lúc dọn khỏi nơi này, chuyện ăn mặc giảm sút đã đành, bọn nha hoàn bà tử còn không chút coi trọng nàng...
Gà Mái Leo Núi
Cho nên nàng ta mới dám cả gan đến đây hỏi phu nhân xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vân Sơ nhìn nàng ta rồi nói: “Từ sau khi sinh Doãn ca nhi, ngươi cũng không cần hầu hạ ai nữa, ta đã cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn nên để ngươi ở một viện độc lập, cũng thuận tiện cho đại nhân nghỉ ngơi.”
Thính Vũ cắn môi dưới.
Vân Sơ tay cầm sổ sách, lật giở, nàng biết phu nhân đang bận việc, chỉ có thể cúi đầu lui ra.
Vừa mới bước chân ra sân thì đã nghe được tiếng cười nhạo.
“Ối chao, đây chẳng phải Vũ di nương ư?” Thính Phong cười lạnh nói: “Giang di nương, Đào di nương đều an phận thủ thường ở viện mình, chỉ có ngươi ưa lẳng lơ trước mặt phu nhân. Ngươi tưởng mình hầu hạ phu nhân từ bé nên liền bất đồng với kẻ khác ư? Từ dạo ngươi qua mặt phu nhân mà bò lên giường của đại nhân, phu nhân đã chẳng thèm nhắc đến ngươi nữa rồi. Nay chịu gặp ngươi cũng chỉ vì nể mặt tam thiếu gia mà thôi, ngươi nên tự lấy làm may mắn vì đã sinh được một đứa con tử tế...”
Thính Vũ khó nhọc giải thích: “Tối hôm đó nô tỳ thực không cố ý mà… là đại nhân say rượu...”
“Ngươi đừng có giải thích mấy chuyện chăn gối này với một khuê nữ thanh bạch như ta.” Thính Phong khẽ nhếch khóe môi: “Một nha hoàn thấp kém như ta há dám nhận lời phân trần của di nương? Vũ di nương cứ thong thả, không tiễn.”
Thính Vũ uất ức cắn chặt môi, xoay người rời khỏi Sanh Cư viện.
Vân Sơ ngồi trên giường, đôi mắt khẽ thất thần.
Thính Sương năm nay hai mươi, Thính Phong nhỏ nhất cũng đã mười sáu, nàng nên lo liệu hôn sự cho các nha đầu ấy rồi.
Đời trước, sau khi Thính Sương qua đời, Thính Phong cùng Thính Tuyết thề nguyện cả đời không lấy chồng. Đời này, nàng không thể để những nha đầu này cả đời hiu quạnh lẻ loi như nàng.