Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 152



Đang lúc trầm lặng thì phía sau đột nhiên truyền đến động tĩnh.

Nàng đang muốn quay nhìn thì một bàn tay đã ấn lên vai nàng, toàn thân nàng bị áp sát vào tường.

Nàng còn tưởng là thổ phỉ trà trộn vào Vân gia ám sát, lại nghe được tiếng cười sang sảng của phụ thân.

“Thấy lão gia tử khen con, ta còn cho rằng con luyện võ không tồi.” Vân Tư Lân buông nàng ra: “Thân thủ của con quá kém, vác bộ dạng này lên chiến trường thì chỉ có dâng đầu cho kẻ địch thôi.”

“Vân gia ta không đến mức phải để nữ nhi lên chiến trường!” Vân lão tướng quân khinh bỉ xuy một tiếng: “Tiền viện nhiều khách khứa như vậy, con tới đây làm gì?”

“Không phải là đến thăm ngài đây sao?” Vân Tư Lân ngồi xuống bàn, bỏ một miếng đầu sư tử vào miệng: “Ở tiền viện một đống người kính rượu, trong bụng toàn rượu, cuối cùng cũng được ăn đầu sư tử.”

Lão tướng quân bất mãn nói: “Đây là Sơ nhi mang cho ta, con cút sang một bên đi.”

Vân Tư Lân không nghe, thừa cơ đoạt lấy đĩa, cố ý chọc lão tướng quân giận đến mức thổi râu phì phì.

Vân Sơ không khỏi cười rộ lên.

Đây chính là người nhà, năm năm không gặp cũng không hề xa cách.

Vân Tư Lân chọc ghẹo cha già một lát rồi đặt chiếc đĩa lại, ánh mắt dừng trên người Vân Sơ.

Năm năm trước hồi kinh, Sơ nhi xuất giá, người phụ thân này đích thân đưa nàng lên kiệu hoa. Năm năm sau, nàng đã không còn là thiếu nữ như khi đó.

Lúc nãy trong yến hội, ông ấy đã thấy được đôi nhi nữ kia, nữ nhi mười ba tuổi, nhi tử mười hai tuổi.

Tuy Vân gia đã sớm viết thư nói mọi chuyện cho ông ấy nhưng trong lòng ông ấy vẫn bị đè nén... Lúc Tạ gia tới hỏi cưới Sơ nhi, lại dám giấu diếm chuyện lớn như vậy...

Nhưng Sơ nhi không thể sinh hài tử, thật không thể truy cứu chuyện Tạ Cảnh Ngọc có hài tử trước khi thành thân...

“Cha, nhìn con như vậy làm gì?” Vân Sơ thoải mái cười, nàng ngồi xuống, chờ hai vị trưởng bối ăn được kha khá rồi mới mở miệng nói: “Cha, cha có nghĩ tới chuyện từ bỏ binh quyền không?”

Vân Tư Lân cho rằng bản thân nghe lầm, ngoáy ngoáy lỗ tai: “Cái gì?”

“Cổ ngữ có câu, bắt được thỏ khôn chó săn bị giết, diệt được địch quốc mưu thần vong.” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Sẽ có một ngày phụ thân mang binh chiếm lĩnh Tây Cương, tới lúc đó Vân gia có như lương khuyển kia không, mặc cho người ta xâu xé?”

“Tuyệt đối không thể!” Vân lão tướng quân lên tiếng: “Ta hiểu ý của Sơ nhi. Chẳng phải là ta sợ Vân gia công cao chấn chủ khiến Thánh thượng kiêng kỵ hay sao? Lẽ này, ta và phụ thân con đều thông tỏ. Bởi vậy, Vân gia ta sớm đã học được đạo lý thu liễm phong mang, ví như chi thứ Vân gia, không ai vượt quá ngũ phẩm quan chức; tôn tử tôn nữ cũng chỉ có thể môn đăng hộ đối, kén chọn người có gia thế thấp hơn mà thành thân. Vân gia đã tỏ rõ lòng trung quân, Thánh thượng cũng thừa biết Vân gia ta đời đời trung lương, há lại làm ra những chuyện như thế?”

“Nhưng Thánh thượng đã có tuổi.” Vân Sơ tiếp lời: “Người già sẽ dễ bị những kẻ xung quanh mê hoặc, làm ra những việc trái với suy tính ban đầu của mình. Giờ đây các hoàng tử đã dần lớn khôn, cuộc tranh đoạt trữ vị chỉ cần khẽ chạm là bùng nổ. Vân gia tay cầm trọng binh, chắc chắn sẽ trở thành đối tượng mà các thế lực muốn lôi kéo. Dù Vân gia ta không hề có dã tâm ấy, nhưng rất có thể sẽ bị gán cho những tội danh không đáng có. Nếu Thánh thượng tin vào những lời gièm pha kia, Vân gia ta sẽ phải đối mặt với kết cục nào?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Cách đây không lâu, ta đã nằm mộng một giấc.”

Vân Sơ từ tốn cất lời.

“Trong giấc mộng ấy, đại khái là hơn mười năm sau, phụ thân dẫn dắt Vân gia quân chinh phạt Tây Cương, đất đai rộng lớn của Tây Cương đều đã được nhập vào bản đồ giang sơn Đại Yến ta. Vân gia lập đại công, cả nước vui mừng khôn xiết... Nhưng ngay lúc đó lại có kẻ tấu lên, vu cáo Vân gia có mưu đồ tạo phản. Thậm chí còn lục soát được thư tín qua lại giữa Vân gia và ngoại bang. Thánh thượng sai người tra xét kỹ càng, kết quả vẫn là Vân gia câu kết ngoại bang, ý đồ phò trợ Bát hoàng tử đăng vị. Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, khiến cả triều dã chấn động. Trên dưới hơn trăm người Vân gia đều bị giam vào thiên lao, gia sản cũng bị niêm phong!”

“Tổ phụ lấy thân mình chứng minh sự trong sạch của Vân gia, dùng chính thanh đại đao này tự vẫn nơi công đường!”

Vân Sơ nhìn về phía đại đao nằm trên bàn. Thanh đao này đã lấy đầu vô số địch nhân, là công huân hiển hách của tổ phụ, cuối cùng lại...

Nàng lại tiếp lời: “Phụ thân lập đại công như vậy, vốn dĩ đang chờ ngày hồi triều thụ phong, nhưng vừa đặt chân đến kinh thành đã bị tống vào địa lao... Đại ca là người đầu tiên bị bắt, chỉ vài ngày sau đã bị tra tấn đến chết. Mẫu thân và đại tẩu trong ngục cũng không chịu nổi sự giày vò, lần lượt ra đi... Giang ca nhi cùng những người còn lại của Vân gia đều bị đưa lên pháp trường xử trảm...”

Nàng nghẹn ngào khôn xiết, cúi đầu giấu đi nỗi thống khổ chất chứa trong đáy mắt.

Gà Mái Leo Núi

“Vậy còn ta thì sao?” Vân Tư Lân gặng hỏi: “Sơ nhi, con là nữ nhi đã xuất giá, dù Vân gia có xảy ra biến cố, cũng đâu đến mức liên lụy đến con, phải không?”

Vân Sơ ngẩng đầu, cười nói: “Ta tuy đã xuất giá nhưng vẫn mang họ Vân. Người Tạ gia lo sợ bị liên lụy, liền ép ta uống rượu độc.”

Vân Trạch từ phía sau bước tới, không thể tin được mà lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ đây chính là nguyên do khiến dạo gần đây tình nghĩa phu thê của Sơ nhi và Tạ Cảnh Ngọc không thuận hòa?”

Chẳng trách dạo này dù Tạ gia có chuyện gì, Sơ nhi về Vân gia đều không hề nhắc đến. Hắn còn ngỡ là vì Hạ di nương.

Nhưng mấy năm trước Thính Vũ trở thành di nương, Sơ nhi cũng đâu xa lánh Tạ gia. Chẳng lẽ chính giấc mộng này đã khiến Sơ nhi sinh lòng cách biệt với Tạ gia?

“Muội nằm mộng như vậy chứng tỏ ngày đêm muội vẫn luôn lo lắng Vân gia gặp biến cố, cũng không có gì là lạ. Vân gia ta quả thực đã đứng ở vị trí quá cao, không thể sơ suất dù chỉ một ly, nhưng ——” Vân Trạch nhìn nàng: “Sao muội lại mộng thấy người Tạ gia ép muội uống rượu độc? Ngày nghĩ đêm mơ, chẳng lẽ ngày thường Tạ gia đã làm chuyện gì quá đáng với muội, khiến muội lo sợ bọn họ sẽ mưu hại muội?”

“Phụ thân, điều cốt yếu không nằm ở Tạ gia, mà là Vân gia.” Vân Sơ mở lời: “Hơn mười năm sau, Vân gia có thể sẽ bị giáng tội tru di cả nhà, bây giờ chúng ta phải làm gì mới tránh được kết cục như vậy?”

“Mộng thường trái với sự thật, Sơ nhi đừng tự hù dọa bản thân.” Vân Tư Lân vỗ bả vai nàng: “Con nói cha nghe, Tạ Cảnh Ngọc kia đã gây ra oan ức gì cho con, cha sẽ thay con răn dạy hắn.”

Vân Sơ cười khổ.

Số mệnh của Tạ Cảnh Ngọc chẳng còn bao lâu nữa, căn bản chẳng cần phụ thân nàng phải ra tay.

Toàn bộ Tạ gia, một mình nàng có thể đối phó, nhưng nàng là nữ nhi đã xuất giá, không thể nào can thiệp vào vận mệnh của Vân gia, chỉ có thể thương thảo cùng phụ thân và gia gia.

Nhưng rõ ràng ba vị thân nhân trước mặt nào có tin vào giấc mộng của nàng, trái lại chỉ bận tâm nàng tại Tạ gia có bị khinh thường hay không.

“Trong mộng không chỉ có chuyện của Vân gia mà còn đề cập đến vài sự kiện sắp sửa xảy ra.” Vân Sơ mở lời: “Con mơ thấy Thái tử bệnh nặng, quả nhiên Thái tử đã ngã bệnh; mơ thấy Tạ Thế An đỗ đầu, sự tình quả đúng như vậy. Con còn mơ thấy kế đó phụ thân sẽ nhận được thánh chỉ đến Nam Cương truyền lệnh xử tử Xa Kỵ tướng quân đang trấn giữ Nam Cương...”