Sắc mặt Tạ Phinh càng thêm trắng bệch, nàng ta không chịu nổi ánh mắt của Đỗ Lăng, bèn tìm cớ tránh sang chỗ khác.
“Tạ phu nhân, nữ nhi này của ngươi lại dám tính kế Tứ hoàng tử, quả thực không phải kẻ tầm thường.” Đỗ Lăng mở miệng: “Ngươi nên cẩn trọng, kẻo sau này lại bị nàng ta toan tính đấy.”
Vân Sơ biết Đỗ Lăng quan tâm nàng, chuyện ở chùa Khánh An xem như đã được hóa giải.
Nàng thay đổi xưng hô: “Lăng Lăng, nếu rảnh rỗi, hãy ghé Tạ phủ uống trà, chúng ta cùng hội ngộ một phen.”
Đỗ Lăng hừ khẽ một tiếng: “Vậy ngươi cứ gửi thiếp mời cho ta, ta sẽ cân nhắc xem có nên đến hay không.”
Cả hai nhìn nhau bật cười, cứ như đã quay về thời khắc trước khi nàng xuất các.
Đúng lúc này, từ cổng lớn Vân phủ truyền đến thanh âm náo nhiệt. Vân Sơ nhìn qua, thì ra phụ thân đã hồi phủ, lại còn có không ít tân khách đến. Có vài vị hoàng tử cũng có mặt; Thái tử vẫn còn bệnh nên chưa thể đến, song Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử và Bát hoàng tử đều đã tề tựu.
Tam hoàng tử Bình Tây Vương đến đây là bởi thuở ban đầu hắn từng theo Vân tướng quân ra chiến trường lập quân công, hai người coi như là bằng hữu vong niên.
Tứ hoàng tử An Tĩnh Vương đến là vì hắn đã định hôn sự với Tạ gia, thông gia của Vân gia, nên phải đến theo lẽ thường tình.
Còn Bát hoàng tử là do Vân phi sinh ra, khi thân cữu cữu hồi kinh, hắn đương nhiên phải đến xem náo nhiệt.
Mà Nhị hoàng tử... ý đồ hắn đến Vân gia, Vân Sơ hiểu rõ mồn một. Từ dạo đó, hắn đã có ý mượn thế lực Vân gia.
Trong viện, mọi người lần lượt thỉnh an các vị hoàng tử. Sau khi hành lễ xong, họ lục tục an tọa vào chỗ.
Tạ Phinh ngồi cạnh Vân Sơ, ánh mắt khẽ đưa về phía Tứ hoàng tử An Tĩnh Vương đang ngồi cách đó không xa. Thực ra, nàng và An Tĩnh Vương cũng chưa từng gặp mặt nhau được mấy lần.
Lần đầu tiên tại phủ Trưởng công chúa, Tứ hoàng tử nhặt khăn cho nàng, còn cài trâm giúp nàng. Từ đó, nàng thầm cảm thấy giữa họ có chút tình ý.
Lần thứ hai là ở chùa Khánh An.
Lần thứ ba là tại Trường Thanh Cung của Đức phi, hắn thấy nàng bị phạt song lại thờ ơ không chút bận tâm.
Bây giờ là lần gặp mặt thứ tư, vậy mà phu quân tương lai của nàng lại không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Sảnh tiệc vô cùng náo nhiệt.
Cung Hi Vương đứng dậy, nâng chén rượu: “Ta thay mặt hoàng thất, thay mặt bá quan văn võ, thay mặt toàn thể bá tánh, kính Trụ Quốc đại tướng quân một chén!”
Mọi người cũng cùng đứng lên, sôi nổi nâng ly.
Người một nhà ngồi cùng một bàn, không ít người khe khẽ xì xào bàn tán.
“Vân gia đời đời tòng quân, đáng tiếc hậu thế không có ai đủ sức kế thừa vị trí Trụ Quốc đại tướng quân này.”
“Cũng không biết ai sẽ là người tiếp theo nắm trong tay ba mươi vạn hùng binh.”
“Bình Tây Vương từng theo Vân tướng quân ra chiến trường, kiêu dũng thiện chiến. Nếu Vân tướng quân không còn sức chiến đấu, binh phù ắt sẽ thuộc về Bình Tây Vương.”
“Ngươi nghĩ Hoàng hậu sẽ để Bình Tây Vương cầm binh quyền sao? Chẳng phải đó sẽ là mối uy h.i.ế.p lớn nhất đối với Thái tử ư...”
Cuộc nghị luận cũng khéo léo dừng lại đúng lúc.
Vân Sơ ung dung dùng bữa, bỗng thấy tiểu bát đứng dậy rời tiệc, khẽ tiến đến bên cạnh Giang ca nhi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng có phần bất ngờ, tiểu bát và Giang ca nhi chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trong các yến tiệc cung đình, không ngờ từ khi nào đã thân cận đến thế.
Nàng còn đang nghi hoặc thì đã thấy tiểu bát lấy ra một thanh bảo kiếm tinh xảo từ trong tay áo, chỉ dài chừng cánh tay của một hài tử, tuy nhỏ bé song lại vô cùng tinh mỹ.
Giang ca nhi rút kiếm, kiếm quang lấp lánh chói mắt. Tiểu tử sợ bị phát hiện, vội vàng cất kiếm vào tay áo.
Vân Sơ thở dài.
Thì ra Giang ca nhi từ nhỏ đã đam mê đao kiếm.
Đời trước, đứa trẻ này vừa tròn mười lăm tuổi đã rời khỏi Vân phủ, đích thân gia nhập quân doanh. Chỉ là chưa kịp tạo dựng chút danh tiếng thì Vân gia đã gặp biến cố, đứa trẻ cũng bị bắt trở về.
Hài tử Vân gia mang trong mình huyết mạch tướng môn, điều bản thân yêu thích lại không thể đường đường chính chính theo đuổi.
“Phu nhân.” Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên mở miệng: “Hãy đưa An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi đến bái kiến ngoại công đi.”
Vân Sơ thờ ơ đáp: “Chưa cần vội.”
Tạ Cảnh Ngọc có chút bực dọc.
Thế nào là chưa cần vội chứ?
Đa số trọng thần trong triều đều tề tựu tại đây. Bây giờ đưa bọn nhỏ đến bái kiến ngoại công chưa từng gặp mặt, Vân Tư Lân làm ngoại công chắc chắn sẽ ban hậu lễ, xem như đã công nhận thân phận của bọn nhỏ. Còn ai dám coi thường An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi?
Nhưng Vân Sơ lại không muốn.
Không có Vân Sơ đưa đi, hai đứa trẻ tự tiện tiến đến đó e sẽ bị người khác chê cười.
Tạ Cảnh Ngọc nâng chén rượu nhấp một ngụm, cố đè nén sự nôn nóng đang trào dâng trong lòng.
Vân Sơ cũng không kiên nhẫn ngồi cùng hắn, càng không muốn lấy thân phận Tạ phu nhân ngồi đó tiếp đón khách khứa.
Nàng dùng bữa vừa đủ thì đứng dậy rời tiệc, mang theo chút món ngon, dặn nha hoàn bỏ vào thực hạp rồi sai mang đến chỗ Vân lão tướng quân.
Chân của Vân lão tướng quân không tiện, phần lớn thời gian trong ngày đều nằm trên giường, tất nhiên cũng không tiện tới tham gia yến tiệc, bởi vậy viện tử có đôi phần lạnh lẽo.
“Tổ phụ!”
Vân Sơ vui sướng hô một tiếng rồi cất bước đi vào trong.
“Con mang đầu sư tử tới cho ngài đây, còn có vịt quay...”
Nàng vừa đặt hộp đồ ăn lên bàn thì đã cảm giác được một trận gió lớn đang đánh úp tới. Nàng giơ tay bắt lấy, một chung trà rơi vào tay nàng.
“Cuối cùng cũng có chút thân thủ.” Vân lão tướng quân cười ha ha: “Có thể khiến cháu học được thế này, xem ra Thu Đồng cũng có vài phần bản lĩnh.”
Vân Sơ mỉm cười: “Sao tổ phụ không khen con thông minh hiếu học?”
Gà Mái Leo Núi
Vân lão tướng quân hừ lạnh: “Nha đầu con chỉ biết lười biếng, lúc năm sáu tuổi bắt con luyện võ là con lại chạy tới phòng tổ mẫu trốn...”
Nhắc tới bạn già, Vân lão tướng quân có chút ảm đạm.
Nam nhân Vân gia cơ bản đều ra chiến trường, xưa nay đều là nam nhân bỏ mạng trước, nữ nhân thủ tiết. Chỉ có một mình ông ấy thành ngoại lệ, làm một ông lão góa vợ.
Vân Sơ cũng nhớ tới tổ mẫu, điều may mắn là lúc tổ mẫu qua đời có tổ phụ ở bên cạnh, xem như không có gì tiếc nuối...