Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc lắng đọng, cơn gió hạ oi ả lướt qua, làn băng trong tiểu đình cũng đã tan chảy tự bao giờ.
Tiếng ve râm ran không mỏi mệt, dẫu ồn ào náo nhiệt, lại khiến cảnh vật thêm phần tịch mịch.
Vân Sơ cảm thấy không khí có phần ngượng nghịu, nàng đứng lên: “Vương gia, đã đến lúc hồi yến.”
Sở Dực cũng đứng lên, hai người rời đình.
Vừa lúc ấy, một đám hài tử chạy đùa giỡn xua đuổi lẫn nhau chạy tới, trong khi người lớn mải mê chén tạc chén thù, bọn trẻ rỗi rãi lại bắt đầu quậy phá.
“Đứng lại, chúng bây đứng lại!”
Mấy nam hài cầm ná chạy phía sau, đang đuổi theo đám nhóc phía trước.
Vèo, một hòn sỏi từ chiếc ná vút thẳng về phía nhan diện Vân Sơ.
Vân Sơ vội vàng nghiêng mình tránh đi.
Một bàn tay khác lại mau lẹ hơn một bước, duỗi tới trước mặt nàng chộp lấy hòn sỏi.
Sở Dực bắt lấy hòn sỏi, hòn sỏi ấy to bằng ngón tay cái, sắc cạnh rõ ràng, nếu chẳng may trúng vào mặt, ắt sẽ đổ m.á.u hoặc bầm tím một mảng.
“Ai?”
Hắn lạnh lùng thốt ra một lời.
Tựa hồ có một tấm lưới vô hình từ không trung giăng xuống, đám trẻ lập tức đứng sững.
Tất cả đồng loạt nhìn về một hướng, là thế tử Tuyên Võ hầu.
Thế tử Tuyên Võ hầu tiến lên, ung dung đáp lời: “Là ta.”
Tuy người đối diện là Vương gia, song tiểu tử cũng chưa gây thương tổn cho ai, dẫu là Vương gia thì cũng chẳng thể làm gì được ta.
“Ngươi có biết nếu hòn đá này trúng vào người thì sẽ gây ra hậu quả gì không?”
Sở Dực cất giọng hỏi, không chút hỉ nộ nào trong ngữ điệu.
Nhưng Vân Sơ có thể cảm giác được vị Vương gia kia hẳn đã nổi cơn thịnh nộ.
Chẳng qua thế tử Tuyên Võ hầu còn nhỏ tuổi, chưa thể phân biệt được hỉ nộ ái ố của người khác, vẫn thản nhiên đáp lời: “Không phải còn chưa b.ắ.n trúng sao.”
“Nếu như thế ——” Sở Dực giật lấy cái ná trong tay thế tử Tuyên Võ hầu: “Sao không thử lấy một lần?”
Hắn đặt hòn sỏi ấy vào ná, chĩa thẳng vào mặt thế tử Tuyên Võ hầu.
Thế tử Tuyên Võ hầu sợ tới mức sắc mặt chuyển sang trắng bệch.
Hòn sỏi này là ta phải khó nhọc lắm mới tìm được, góc cạnh sắc lẹm, lại vô cùng nhọn hoắt, nếu trúng vào thân, chắc chắn sẽ đau đớn khôn tả, mặt ắt sẽ sưng vù một mảng lớn.
Ta đặc biệt tìm đến để răn dạy thế tử Hưng Quốc hầu, ai bảo yến hội vừa rồi, tên tiểu tử kia dám nhạo báng ta thấp bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Dực khẽ cười nhạt, tay kéo dây ná.
Hắn kéo rất chậm, từ từ kéo căng đến cực hạn.
“Vương gia, xin Vương gia dừng tay!” Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng mau chóng bước đến chắn trước mặt con trẻ: “Trẻ con nô đùa vốn là lẽ thường tình, người lớn chỉ cần giám sát là đủ, chẳng hay Vương gia có cùng suy nghĩ?”
Sở Dực chỉ khẽ cười.
Nếu hắn thật sự muốn ra tay, thì hòn sỏi này đã khoét thêm vài vết lỗ trên gương mặt thế tử Tuyên Võ hầu rồi.
Cũng chỉ là dọa dẫm đôi chút, khiến tiểu tử nhớ đời hơn mà thôi.
Nếu không phải hòn sỏi ấy suýt văng vào nhan diện nữ tử đứng cạnh, hắn cũng chẳng bận tâm đến.
“Bổn vương cũng đồng tình với lời Tuyên Võ hầu vừa phán, chuyện của con trẻ, người lớn chớ nên nhúng tay vào.” Sở Dực quẳng chiếc ná sang một bên: “Tuyên Võ hầu minh bạch đạo lý như thế, tại sao lần trước khi lệnh công tử và Tạ nhị thiếu gia nảy sinh tranh chấp trong yến tiệc tại Tạ gia, Tuyên Võ hầu lại dẫm đứt chân của Tạ nhị thiếu gia?”
Tần Minh Hằng kinh ngạc ngước nhìn.
Chuyện đã qua lâu đến vậy, chính ta cũng suýt quên mất rồi.
Vương gia là Bình Tây Vương, ngày ngày bận rộn quốc sự, cớ sao lại hay biết cả chuyện nhỏ nhặt của con trẻ hai nhà?
Ánh mắt y chợt dừng lại trên nhan diện Vân Sơ.
Cớ gì hai người này lại ở cạnh nhau?
“Chỉ cho quan phóng hỏa, chẳng cho dân thắp đèn sao. Tuyên Võ hầu không phải quan, song bổn vương cũng chẳng phải bá tánh tầm thường.” Sở Dực lạnh giọng nói: “Lệnh công tử gây họa khắp chốn, nếu Tuyên Võ hầu chẳng lo quản giáo nghiêm khắc, thì sau này ắt có kẻ dùng chính thủ đoạn của Tuyên Võ hầu để đối phó lệnh công tử.”
Hắn nói xong, khẽ liếc mắt ra hiệu cho Vân Sơ rồi xoay người rời đi.
Vân Sơ không lộ chút biểu cảm nào thừa thãi, giữ một khoảng cách vừa phải với Sở Dực, hai người song song tiến ra tiền viện.
Tầm mắt Tần Minh Hằng dõi theo bóng hình hai người khuất dạng trên đường lớn, chợt lạnh lẽo tựa băng sương.
Khi đến tiền viện, yến tiệc đã gần tàn. Chư vị đại thần còn vướng bận công vụ đã sớm cáo từ hồi phủ, mà đại quan vừa rời đi, tiểu quan còn lại cũng chẳng thiết ở lâu, dần dà cũng tản mát hết cả.
Ngồi trong xe ngựa trở về Tạ gia, Vân Sơ thầm hồi tưởng lại những sự biến trọng đại sắp xảy đến, cân nhắc làm sao để phụ thân mau chóng tin tưởng lời nàng... Nếu quả thực phải đợi thánh chỉ ban ra, phụ thân nàng chí ít cũng phải tới Nam Việt hai năm ròng.
Song đời trước, nàng chỉ là một phụ nhân an phận chốn hậu trạch, thâm cư hậu viện, trừ phi triều đình biến động lớn lao, bằng không tin tức nào có thể lọt đến tai nàng... Còn những chuyện thiên tai nhân họa, ví như hạ sang năm nay oi bức hơn thuở trước, năm tới phương nam lũ lụt, phương bắc động đất... ấy đều là chuyện vị lai, giờ đây nếu nói ra, e rằng vẫn cần thời gian để nghiệm chứng.
Tuy rằng không tường tận những biến cố triều chính, nhưng nếu mỗi việc nhỏ sắp xảy đến trong Vân gia đều đúng y như lời nàng đã nói, chắc chắn tổ phụ cùng phụ thân sẽ tin vào giấc mộng này của nàng.
“Phu nhân.”
Tạ Cảnh Ngọc chợt cất lời, cắt ngang dòng suy tư của Vân Sơ.
Nàng mở to mắt: “Có chuyện gì ư?”
“Vì cớ gì không đưa An ca nhi đến diện kiến nhạc phụ?” Tạ Cảnh Ngọc mím môi, ngữ điệu trầm thấp: “Khi yến tiệc, nàng bảo không cần vội, ta ngỡ rằng sau khi tiệc tàn, nàng sẽ dẫn hài tử đến bái kiến nhạc phụ, nhưng nàng... có phải vì nàng biết hài tử do Hạ di nương sinh nên mới không muốn cho chúng gặp ngoại công chăng?”
Gà Mái Leo Núi
“An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi do ai sinh ra đâu phải điều quan trọng, trọng yếu là Tạ Cảnh Ngọc ngươi đã lừa dối ta suốt năm năm ròng!” Vân Sơ cười lạnh, giọng điệu sắc bén: “Ngươi lừa ta cũng đành, cớ sao lại lừa dối cả Vân gia? Phụ thân ta mới từ Tây Cương hồi kinh, tâm trạng vẫn còn vui vẻ. Nếu dẫn hai đứa trẻ ấy đến bái kiến, chẳng phải sẽ khiến phụ thân ta ghét bỏ ư?”
Tạ Cảnh Ngọc thất kinh: “Ghét bỏ? Nàng dám nói là ghét bỏ ư? An ca nhi và Phinh tỷ nhi nhận nàng làm mẫu thân, hết lòng hiếu thuận nàng suốt bốn năm. Chúng đối đãi chân tình như vậy, sao nàng có thể nói ghét bỏ chúng!”