Vân Sơ khẽ cười một tiếng.
“Hiếu thuận? Chân tình?” Nàng trào phúng cất lời: “Danh ngạch vào Quốc Tử Giám của An ca nhi vốn thuộc về Vân gia, vị trí vương phi của Phinh tỷ nhi cũng do ta ra sức tranh thủ, ngay cả thể diện của Tạ gia ngươi cũng là ta dùng của hồi môn mà duy trì... Những việc Tạ Cảnh Ngọc ngươi chẳng thể tự làm được, đều phải dựa vào ta mà thành toàn. Chúng vốn dĩ nên hiếu thuận ta! Nhưng thực tế thì sao? Ta tốn hết tâm sức lót đường cho chúng, chúng lại hùa với ngươi lừa dối ta suốt bốn năm trời. Cái thứ hiếu thuận chân tình như vậy, ngươi có cần không, sao ta có thể không chán ghét chúng chứ?”
“Nàng, nàng!”
Tạ Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c chợt tê rần.
Đại não hắn đột nhiên nổ vang tựa pháo hoa, trước mắt tối sầm lại, ngã quỵ trên xe ngựa.
Khi hắn tỉnh lại, đã thấy bản thân đang nằm trên giường của chính mình. Hắn theo bản năng muốn chống tay ngồi dậy, song chợt nhận ra cánh tay trái của mình chẳng còn chút sức lực nào.
Một cơn hoảng loạn tức thì lan khắp toàn thân.
Hắn ngẩng đầu, thấy Vân Sơ đang tĩnh tọa bên mép giường.
Chẳng hiểu vì sao, khi trông thấy gương mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của nàng, trong lòng hắn lại dấy lên một nỗi sợ hãi khó tả.
“Đại phu nói ngươi uống quá nhiều rượu, dẫn đến hỏa khí công tâm, khí huyết tắc nghẽn, cánh tay trái tạm thời không thể sử dụng được.” Vân Sơ bưng một chén thuốc, đưa tới: “Mấy ngày này hãy tạm thời ở nhà nghỉ ngơi. Ta đã sai người đi xin nghỉ giúp ngươi rồi.”
Tạ Cảnh Ngọc cố sức nâng cánh tay trái, nhưng dù có dốc toàn lực, cánh tay ấy vẫn chẳng nhúc nhích mảy may.
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ đỡ y ngồi dậy, trao chén thuốc vào tay y, dặn dò: “Đại phu đã căn dặn, không nên giận dữ, cảm xúc chớ nên d.a.o động quá mức.”
Giữ được cảm xúc bình thản thì y may ra còn kéo dài thọ mệnh thêm ít lâu.
Nếu cứ bị ta chọc cho ngất đi như hôm nay, e rằng thân thể này sẽ chẳng còn chống chọi được bao lâu.
Tạ Cảnh Ngọc muốn cất lời, nhưng yết hầu đau đớn đến cùng cực, chẳng thể phát ra âm thanh nào, đành trơ mắt nhìn Vân Sơ xoay người rời đi.
Vừa ra đến ngoài, Vân Sơ hạ giọng nói: “Sau này chẳng cần mang thuốc đến nữa.”
Nàng muốn Tạ Cảnh Ngọc cứ thế mà bệnh mà qua đời, chứ không phải bị độc hại c.h.ế.t một cách bất đắc kỳ tử...
Thính Sương khẽ gật đầu, cung kính lĩnh mệnh.
Vừa ra tới cửa, đã thấy lão thái thái run rẩy vịn quải trượng bước đến, Nguyên thị cũng đi theo sau, liền vội vàng giữ nàng lại mà hỏi: “Cảnh Ngọc thế nào rồi? Đại phu đã nói gì?”
“Đại phu nói chàng do uống quá chén mà phát bệnh, giờ đã dùng thuốc rồi và đang say giấc nồng,” Vân Sơ đáp. “Lão thái thái cùng mẫu thân xin đừng vào trong quấy rầy chàng an nghỉ.”
“Sao lại đột nhiên lâm bệnh thế này? Thân thể thằng bé vốn luôn cường tráng, trước giờ chưa từng sinh bệnh mà,” lão thái thái sốt ruột không thôi. “Sớm biết vậy, ta đã dặn nó đừng tới Vân gia rồi.”
Nguyên thị liền tiếp lời: “Vân tướng quân cách năm năm mới hồi kinh một lần, là con rể của Vân gia, sao y có thể không tới? Chỉ trách y quá ham tửu sắc thôi.”
“Đại phu nói không có gì đáng ngại đâu,” Vân Sơ cất lời. “Ta muốn tìm thời gian thích hợp để các hài tử chính thức ra mắt ngoại công.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão thái thái vừa nghe Tạ Thế An nói Vân Sơ vẫn chưa cho các hài tử ra mắt ngoại công, trong lòng bà ta vô cùng bận tâm, song vì Cảnh Ngọc đột nhiên lâm bệnh nên mới chưa truy hỏi tới.
Lúc này Vân Sơ lại chủ động nhắc đến, trong lòng bà ta mới thoáng chốc thư thái hơn: “Đạo lý là vậy. Khi nào phụ thân của con tiện bề?”
“Phụ thân ta nói, tất cả hài tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của ta đều phải đến để người nhìn mặt một lần,” Vân Sơ nhướng mày đáp. “Bao gồm cả Duy ca nhi.”
“Này, này e rằng không ổn lắm đâu,” lão thái thái siết chặt tay. “Duy ca nhi với tình cảnh như thế, e là phụ thân con sẽ không hài lòng, thôi thì bỏ qua vậy.”
“Nếu đã là hài tử danh nghĩa của ta, thì cũng đương nhiên là ngoại tôn của phụ thân ta. Phụ thân ta cũng muốn tìm cho Duy ca nhi một con đường sống,” Vân Sơ khẽ cười. “Duy ca nhi ở thôn trang tỉnh táo suốt bấy lâu, hẳn là đã hiểu lý lẽ hơn nhiều, ta sẽ sắp xếp người đi đón nó về phủ.”
Nguyên thị lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, cũng không thể để Duy ca nhi bị phế bỏ như vậy. Hiếm khi ông thông gia chịu ra tay lo liệu, cứ mang thằng bé theo đi.”
Lão thái thái trong lòng lại dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Song nghĩ mãi vẫn chẳng rõ dự cảm này đến từ đâu, bà đành tự an ủi rằng bản thân đã suy nghĩ quá mức.
Vân Sơ quay trở về viện của mình.
Nàng truyền người mang giấy bút đến, ghi chép lại những sự việc sắp sửa xảy ra ở Vân gia. Bởi lẽ chúng chẳng phải chuyện gì quá mức trọng đại, đôi khi nàng sẽ nhớ nhầm thứ tự.
Nhưng không sao cả, chỉ cần những chuyện này sẽ sớm thành sự thật là được, chủ yếu là để người nhà tin tưởng những lời nàng đã nói.
Còn việc vì sao không tiết lộ chuyện nàng đã sống lại một đời, là bởi chuyện này quá đỗi khó tin. Ngay cả bản thân nàng cũng phải mất vài ngày mới có thể chấp nhận sự thật ấy.
Đang viết, Thính Sương vội vã bước vào bẩm báo: “Phu nhân, gia đinh được phái đi điều tra Tuyên Võ hầu đã trở về rồi ạ.”
Vân Sơ dừng bút, xếp giấy lại rồi cất lời: “Cho hắn vào.”
Gia đinh khom lưng bước vào đại sảnh, cung kính bẩm: “Tiểu nhân thỉnh an phu nhân. Phu nhân sai tiểu nhân đi điều tra Tuyên Võ hầu, tiểu nhân thật sự đã tra xét được đôi ba chuyện.”
Vân Sơ khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn tiếp tục bẩm báo.
Từ khi biết kẻ trong đêm động phòng hoa chúc năm ấy chính là Tuyên Võ hầu, nàng đã âm thầm phái người theo dõi nhất cử nhất động của tên cẩu nam nhân đó.
Tước đoạt thân thể trong trắng của nàng mà còn muốn ung dung thoát thân ư? Nằm mơ đi!
“Tiểu nhân theo dõi Tuyên Võ hầu hơn mười ngày nay, rốt cuộc đã phát hiện ra hắn ta còn một biệt viện nhỏ khuất trong con hẻm bán đậu phụ ở thành Tây, là một nhị tiến viện vừa vặn. Tiểu nhân đã dâng biếu cho vị đại nương láng giềng không ít bạc vật quý giá, mới biết được có hai nữ nhân đang ở đó, đều tự xưng là phu nhân của Tuyên Võ hầu!” Tiểu gia đinh khẽ cất lời bẩm báo: “Tiểu nhân mạn phép suy đoán hai nữ tử kia căn bản chẳng hay biết thân phận thật sự của Tuyên Võ hầu, hẳn là lấy danh phận bình thê mà an cư tại biệt viện này. Nghe nói có một người đang mang thai, ước chừng năm, sáu tháng.”
Vân Sơ cười lạnh.
Người ngoài luôn miệng nói Tuyên Võ hầu sủng ái thê tử, hậu viện thanh sạch, chẳng hề có lấy một di nương hay thị thiếp nào, khiến nữ tử khắp kinh thành không ai là không hâm mộ Tuyên Võ hầu phu nhân.
Thứ nam nhân miệng lưỡi luôn nói lời yêu thương thê tử lại giả dối đến thế, quả là đáng ghê tởm xiết bao, chẳng hề kém cạnh Tạ Cảnh Ngọc một phân nào.
Cũng không trách Tuyên Võ hầu lại phải làm ra vẻ như vậy, vì chức quan của Lạc gia không ngừng thăng tiến, lại thêm gia sản vô cùng trù phú. Chỉ nhờ vào tiền bạc của Lạc gia mà hầu phủ mới có thể giữ vững thể diện đang ngày một suy tàn.