Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 156



Nếu nói đến những thứ Tuyên Võ hầu để tâm nhất, thì thứ đầu tiên chắc chắn là bảo vật trân quý nhất của Tần gia – chính là tước vị có thể kế thừa truyền đời.

Thứ hai hẳn là cốt nhục của hắn ta.

Hắn ta dám mạo hiểm đắc tội Bình Tây Vương chỉ để bảo hộ hài nhi của mình. Điểm này quả thực cao hơn Tạ Cảnh Ngọc một bậc.

Chỉ là không biết hắn ta để tâm đến thế tử chính thê hay là nhi tử của ngoại thất hơn...

Vân Sơ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, đoạn cất lời: “Ngươi tìm một cơ hội canh lúc Tuyên Võ hầu tới tiểu viện, dẫn dụ Lạc thị đến tiểu viện ấy.”

Nàng nói xong liền ném một túi bạc qua.

Tiểu gia đinh mặt mày hớn hở: “Phu nhân yên tâm, chuyện này cứ giao cho tiểu nhân.”

Sau khi tiểu gia đinh cáo lui, Vân Sơ mới cất lời: “Xem ra cũng là kẻ lanh lợi, làm việc lại cẩn trọng. Ban thêm cho hắn một ít ngân lượng chi tiêu hàng tháng đi.”

Thính Sương cung kính ghi nhớ.

Gà Mái Leo Núi

“Đúng rồi.” Vân Sơ lộ ra một chút ý cười: “Sáng sớm ta về Vân gia, phụ mẫu Vu Khoa đã đến Vân gia tìm ta, ngỏ ý muốn cầu thân. Thính Sương, muội nghĩ sao?”

Thính Sương vốn đang cân nhắc phải thêm cho gia đinh kia bao nhiêu bạc, thì đột nhiên nghe được mấy lời này, khuôn mặt trắng nõn tức thì ửng hồng.

Nàng nhớ rõ khi trước phu nhân về Vân gia, nàng hầu hạ bên cạnh, tên nam nhân kia ngày ngày đều tìm đến, chẳng đưa son phấn thì cũng là trâm cài tóc.

Kỳ thực nàng thừa khả năng tự sắm sửa những món son phấn, trâm cài đó. Điều thực sự khiến nàng động lòng chính là hôm ấy trên bờ hồ, khi hắn khoác chiếc áo choàng lên đôi vai nàng...

Nhưng nếu thành hôn, nàng không thể tiếp tục hầu hạ phu nhân bên cạnh. Nếu phải chọn một trong hai, nàng thà không xuất giá.

“Nếu muội thành thân với Vu Khoa, sau này hãy thay ta trông coi thôn trang suối nước nóng.” Làm sao Vân Sơ lại chẳng nhìn thấu tâm tư của nàng, khẽ cất lời: “Ta cùng Bình Tây Vương hợp tác làm ăn, cần một người đáng tin cậy ở lại thôn trang. Thính Sương, muội chính là người thích hợp nhất.”

Đôi mắt Thính Sương tức thì sáng rực.

Sau khi thành thân, tuy không thể sớm tối ở bên cạnh phu nhân, nhưng khi nàng thành phụ nhân, ắt có thể quản lý nhiều sự vụ bên ngoài, hẳn sẽ giúp ích cho phu nhân nhiều hơn.

Hóa ra, nàng vẫn có thể vẹn toàn cả cá lẫn tay gấu.

Nàng đỏ mặt khẽ gật đầu.

Sáng hôm sau, Vân Sơ trở về Vân gia, định đoạt hôn sự cho Thính Sương.

Mẫu thân Vu Khoa là ma ma tâm phúc bên cạnh Lâm thị, phụ thân Vu Khoa là đại quản sự ngoại viện của Vân phủ. Cả hai người đều là gia bộc của Vân gia, trọn đời tận tụy vì Vân gia nên đã xin một ân điển, ban cho Vu Khoa giải trừ nô tịch, tới quân doanh ngoại thành tu luyện.

“Hôn sự cứ định vào nửa tháng nữa đi, ấy là ngày hoàng đạo.” Vu ma ma tủm tỉm cười mà rằng: “Vu gia đã sắp xếp một tiểu viện ở ngoài thành, đủ cho đôi phu thê họ an cư, ngay cả khi sinh con đẻ cái cũng vẫn rộng rãi. Sau này Vu Khoa tiện đường tới quân doanh, Thính Sương cũng thuận bề phục vụ đại tiểu thư.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hôn sự của thường dân không rườm rà lễ nghi như thế gia vọng tộc, chỉ cần hai bên quyết định xong, là có thể thành thân.

Định ngày tháng xong, gánh nặng trong lòng Vân Sơ cũng lặng lẽ rơi xuống đất.

Sau đó, nàng tìm đến thư phòng của Vân Tư Lân, có hai hộ vệ đang canh giữ ngoài cửa. Một người là phó tướng của phụ thân nàng, người kia nàng cũng nhận ra, là hộ vệ cận thân của Bình Tây Vương.

“Đại tiểu thư, tướng quân và Bình Tây Vương đang nghị sự, mời đại tiểu thư ghé thiên thính đợi lát.”

Vân Sơ gật đầu, rảo bước vào thiên thính, an tọa nhấp trà.

Vừa ngồi được một khắc thì cửa thư phòng đã mở ra. Vân Tư Lân cùng Sở Dực bước ra từ thư phòng: “Điều Vương gia lo lắng quả thực có khả năng thành hiện thực, cũng chẳng hay khi nào mùa hè mới dứt. Bao người đã c.h.ế.t vì nắng nóng như vậy, ai ôi, cũng may thỉnh thoảng sẽ có vài trận mưa to, bằng không hoa màu cũng khô héo c.h.ế.t sạch, chẳng hay sẽ sinh ra loạn lạc đến nhường nào.”

Sở Dực cất lời: “Chờ phụ hoàng ban ý chỉ, ta sẽ đến nghị sự với tướng quân.”

Mấy tháng liền oi ả nóng nực, vô số người c.h.ế.t vì nóng. Bao nhiêu bá tánh tụ tập ngoại thành, gây náo loạn. Dẫu sức sát thương không bằng thổ phỉ, song cũng gây nên cảnh hoảng loạn.

Phụ hoàng nhất định sẽ ban chiếu chỉ lệnh hắn đi trấn áp, những người đó đều là dân chúng lương thiện. Hắn không thể dùng biện pháp như đánh thổ phỉ để đối phó với những người tay không tấc sắt, bèn tới thỉnh giáo Trụ Quốc Đại Tướng quân xin ý kiến.

Hắn đang muốn rời đi thì lại thấy một thân ảnh giai nhân đang ngồi trong thiên thính.

Hắn đã ngay lập tức nhận ra nàng.

“À phải, ta còn có một việc cần nhờ ngươi.” Vân Tư Lân vỗ trán: “Gần đây khuê nữ nhà ta đang luyện võ, ta vẫn luôn muốn tìm cho nó một loại binh khí thuận tay. Vương gia là hoàng tử, kiến thức uyên thâm, việc này xin nhờ Vương gia được chăng?”

Sở Dực khẽ hỏi: “Có thể hỏi xem Vân tiểu thư thích loại binh khí gì không?”

Ba chữ Vân tiểu thư quả là thuận tai hơn Tạ phu nhân nhiều.

Vân Tư Lân tính cách mộc mạc, chẳng mảy may thấy xưng hô như vậy có gì bất ổn, vẫy tay gọi Vân Sơ: “Sơ nhi, con lại đây!”

Vân Sơ buông chung trà, rời thiên thính, chậm rãi bước xuống thềm: “Bái kiến Vương gia.”

Vân Tư Lân thản nhiên nói: “Sơ nhi, ta đã nhờ Vương gia tìm giúp con một món binh khí, con ưng loại nào cứ nói thẳng với Vương gia.”

Vân Sơ chẳng biết phải mở lời thế nào cho phải.

Nàng vừa vì chuyện kinh doanh mà đã làm phiền Bình Tây Vương, nay phụ thân lại còn nhờ Vương gia tìm binh khí cho nàng...

“Chi bằng đừng làm phiền Vương gia.” Nàng khéo léo từ chối: “Kẻ mới học võ như ta đây, dù có binh khí tốt cũng chỉ e sẽ lãng phí.”

Sở Dực bèn nói: “Năm năm trước ta theo Vân tướng quân đến Tây Cương, Vân tướng quân đã giúp ta tìm được phương thiên kích. Nay ta giúp nữ nhi của Vân tướng quân tìm kiếm binh khí, xem như báo đáp phần nào ân tình ấy.”

E rằng Vân Sơ lại cự tuyệt, hắn vội vàng chắp tay cáo từ, rời đi ngay.