Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 160



Tạ lão thái thái lảo đảo vài bước, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống đất.

Bà ta ôm chặt lấy ngực, chống quải trượng, vội vã bước về phía viện của Tạ Thế Duy.

Chỉ thấy tằng tôn Tạ Thế An mà bà ta yêu quý nhất đang thất thần ngồi dưới đất, dùng tay che trán. Máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra từ kẽ tay, từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

Sắc m.á.u đỏ tươi chói mắt khiến lão thái thái hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

“Nghiệt chướng! Sao Tạ gia lại có thể sinh ra kẻ nghiệt súc như ngươi!”

Lão thái thái gắng gượng bước tới, quải trượng trong tay không chút nương tay giáng xuống đầu Tạ Thế Duy.

Tạ Thế Duy tám tuổi, thân hình đã khá cao lớn, duỗi tay nhanh như chớp tóm lấy quải trượng trong tay lão thái thái, dùng sức giật phăng lấy, rồi hung hăng ném xuống đất.

Lão thái thái cơn giận bùng lên ngùn ngụt, cái tên nghiệt súc này lại dám cả gan đánh trả ư!

Bà ta bước lên, véo mạnh tai Tạ Thế Duy: “Quỳ xuống, ngươi quỳ xuống đây cho ta! Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ cái tên nghiệt chủng nhà ngươi!”

“Không quỳ, ta không quỳ!” Tạ Thế Duy rống lớn: “Kẻ nên quỳ là hắn ta! Hắn sát hại mẫu thân ruột thịt, hắn nên quỳ xuống sám hối chuộc tội! Ta có tội tình gì? Ta bất quá chỉ làm trầy da thế tử Tuyên Võ hầu, chỉ khiến hắn ta đổ một chút m.á.u mà thôi, dựa vào đâu mà bắt ta chịu đựng những nỗi oan ức này...”

“Đồ nghiệt súc!”

Tạ lão thái thái run rẩy giơ tay định giáng cho hắn một bạt tai, nhưng Tạ Thế Duy lại nhanh nhẹn né tránh, hung hăng đẩy bà ta ngã rồi bỏ chạy mất dạng.

Lão thái thái quải trượng đã bị cướp mất, Chu ma ma lúc này đang bận lo cho Tạ Thế An. Bà ta bị Tạ Thế Duy đẩy mạnh một cái, đứng không vững, không ai kịp đỡ, cả người ngã ngửa ra sau.

Rầm! Một tiếng động lớn chói tai vang lên.

Tạ Thế An chợt ngẩng đầu lên, thấy rõ gáy lão thái thái đập mạnh xuống nền đất cứng, miếng gạch lót sàn tức thì nhuộm một màu đỏ tươi ghê rợn.

Tạ Thế Duy bị cảnh tượng kinh hoàng kia dọa choáng váng, quên cả việc chạy trốn.

Tạ Cảnh Ngọc vừa kịp lúc tới nơi, liền chứng kiến một màn kinh hoàng như vậy.

Hắn ra tay kéo phắt Tạ Thế Duy lại, quát lớn: “Trói cái tên nghịch tử này lại, lập tức tống vào phòng củi!”

Đám gia đinh đang ngây người lập tức bừng tỉnh, vội vàng đè Tạ Thế Duy xuống, bịt chặt miệng hắn rồi lôi xềnh xệch đến phòng chất củi.

Chu ma ma chẳng còn hơi sức lo cho Tạ Thế An, vội vàng lăn lộn bò tới bên cạnh lão thái thái. Bà ta thấy lão thái thái trừng mắt nhìn trân trối, sắc mặt đã chuyển sang màu xám ngắt như than chì.

Bà ta run rẩy đưa tay thăm dò hơi thở của lão thái thái, sợ hãi đến mức không ngừng lùi về phía sau: “Không, không xong rồi! Lão thái thái... lão thái thái đã ngừng thở!”

Vừa nghe những lời ấy, chân Tạ Cảnh Ngọc nhất thời mềm nhũn, ngã khụy xuống đất.

Hắn ta muốn đứng lên song lại phát giác chân trái tựa hồ đã mất hết khí lực, chẳng khác gì cánh tay kia.

Cảm giác hoảng loạn xâm chiếm toàn thân, hắn ta đành chống tay phải, chật vật đứng dậy, lê lết chân trái bước đến bên cạnh lão thái thái, chân mềm nhũn, khuỵu gối sụp xuống.

Hắn ta đưa tay thăm dò hơi thở, không hề cảm nhận được dù chỉ một chút hơi ấm, lão thái thái lại trợn trừng hai mắt, khiến hắn ta chợt nhớ đến đôi mắt rướm m.á.u của Hạ thị trong vô vàn cơn ác mộng.

Hắn ta vươn tay vuốt mắt lão thái thái.

Hắn ta run rẩy không ngừng, nước mắt tuôn như suối, bật khóc thành tiếng.

“Phụ thân, giờ này đâu phải lúc để bi ai.” Tạ Thế An véo trán, khẽ cất tiếng: “Có quá nhiều người trong viện này đã tận mắt thấy Duy ca nhi đẩy lão thái thái, những kẻ ấy ắt sẽ cho rằng Duy ca nhi chính là hung thủ sát hại lão thái thái. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tạ gia ta... Tạ gia ta ắt sẽ tận diệt!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Duy ca nhi sẽ bị bắt giữ, tra hỏi.

Ngự Sử Đài sẽ tấu chương buộc tội phụ thân không biết dạy dỗ con cái.

Tạ gia có vãn bối bất hiếu, hắn ta cũng không tránh khỏi liên lụy, mọi người ắt sẽ cho rằng hắn ta là kẻ bất hiếu...

Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía Tạ Thế An.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, điều đầu tiên nhi tử hắn ta nghĩ đến không phải cái c.h.ế.t thảm thương của lão thái thái, mà là cân nhắc thiệt hơn, mưu tính tư lợi cho chính mình.

Đây là lần đầu tiên hắn ta cảm thấy hài tử này thật sự vô cùng ích kỷ, chỉ biết tư lợi mà thôi.

Tuy nhiên, hắn đành phải thừa nhận lời An ca nhi là đúng sự thật.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, Tạ gia ắt sẽ vạn kiếp bất phục.

Hắn ta quay đầu, nhìn thấy bốn năm gia đinh, ba bốn nha hoàn, cùng hai ba bà tử đang đứng ngoài cửa.

Gà Mái Leo Núi

Với ngần ấy người, căn bản không thể dùng tiền bạc hay uy thế mà bịt miệng cả.

“Phụ thân, tằng tổ mẫu đã qua đời.” Tạ Thế An thủ thỉ, giọng có phần khàn khàn: “Nếu tằng tổ mẫu biết bà ấy ra đi lại mang đến cho Tạ gia đại họa diệt môn, e là dù khuất núi cũng khó lòng an giấc. Phụ thân, có những việc cần phải giải quyết dứt khoát, không thể dây dưa.”

Đầu óc Tạ Cảnh Ngọc tựa hồ biến thành một bãi hồ nhão.

Từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn giữ đạo hiếu, nếu không đã chẳng dùng đến đêm tân hôn của thê tử để đổi lấy thần dược cứu mạng kia.

Hắn ta vẫn chưa thể chấp nhận sự ra đi của lão thái thái thì đã phải xử lý một mớ hỗn độn phía sau. Hắn ta cảm thấy đầu rất đau, đau đớn như có ngàn mũi kim chích vào, muốn vỡ tung ra vậy.

“An... An ca nhi, con cứ liệu mà làm đi thôi.”

Hắn ta buộc lòng giao phó chuyện này cho Tạ Thế An.

Đầu Tạ Thế An cũng đau, nhưng chỉ là ngoại thương, tâm trí hắn ta vẫn vô cùng minh mẫn.

Hắn ta trầm ổn cất tiếng: “Gọi hết những người nhìn thấy lão thái thái qua đời đến viện tử này, dùng một mồi lửa thiêu rụi tất cả, kể cả di hài của lão thái thái, cũng đều...”

Chỉ có người c.h.ế.t mới không tiết lộ bí mật.

Chỉ cần loan tin bên ngoài Tạ gia gặp hỏa hoạn, lão thái thái tuổi cao sức yếu, không kịp thoát thân, đã cùng đám hạ nhân xấu số bị thiêu c.h.ế.t trong biển lửa.

Tạ Cảnh Ngọc kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt, hắn ta lướt nhìn Tạ Thế An, bắt gặp vẻ lạnh lùng, quyết đoán đến đáng sợ trên gương mặt nhi tử.

Hắn ta lại nhìn về phía lão thái thái, khuôn mặt hằn sâu nếp nhăn đã hóa thành màu xám tro.

Thuở nhỏ, phụ thân đọc sách, mẫu thân quấn quýt bên cạnh, chính là tổ mẫu đã tự tay nuôi dưỡng hắn khôn lớn. Tình nghĩa sâu đậm giữa hắn và tổ mẫu nào phải một lời hai chữ có thể nói hết được.

Hắn từng thề nguyện sẽ giúp tổ mẫu sống lâu trăm tuổi, để tổ mẫu được an hưởng những năm tháng tuổi già, được chôn cất vinh hiển...

Nhưng hiện tại ——

Tổ mẫu lại ra đi mà mắt vẫn chưa khép.

Di thể còn phải chịu cảnh hỏa thiêu.

Ngay cả khi đã khuất, cũng chẳng được yên ổn!

... Nhưng hắn nào còn lựa chọn nào khác đây.