Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt, đang muốn cất lời thì lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa viện vọng vào.
Ngay sau đó là giọng nói đầy nôn nóng của Vân Sơ: “Sao lại xảy ra chuyện này, lão thái thái, lão thái thái gặp chuyện gì! Mau, mau đi mời đại phu!”
Ngực Tạ Cảnh Ngọc như bị đè nén, sao Vân Sơ lại đến đây...
Tạ Thế An hít sâu một hơi, nói: “Mẫu thân, tằng tổ mẫu đã quy tiên, mời đại phu cũng vô ích.”
“Cái gì, lão thái thái mất rồi ư...” Vân Sơ giật nảy mình, bi thiết nói: “Không, ta không tin người đã mất! Các ngươi còn thất thần làm gì, kẻ này, mau đi mời lang trung! Kẻ kia, mau đến Thiện Đức Đường mua nhân sâm về cấp cứu cho lão thái thái! Còn có ngươi, lập tức đi dò la tung tích thần y...”
Một đám gia đinh trong viện đã bị Vân Sơ sai phái đi xử lý sự vụ.
Nàng tiếp tục nói: “Chu ma ma, còn có mấy người các ngươi, mau đưa lão thái thái về An Thọ Đường!”
Đám hạ nhân còn lại trong viện cũng nô nức kéo tới, tức tốc khiêng lão thái thái lên, ùn ùn rời khỏi viện của Tạ Thế Duy, thẳng tiến An Thọ Đường.
Dọc đường đi, tất cả hạ nhân nghe được động tĩnh đều hiếu kỳ vây xem, lão thái thái một thân m.á.u chảy đầm đìa được khiêng ra khỏi viện, hầu như toàn bộ gia nhân Tạ phủ đều trông thấy.
Trái tim Tạ Cảnh Ngọc đập loạn như trống bỏi, ngỡ như muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực.
Hắn nhìn về phía Tạ Thế An, đứa nhi tử vốn tinh ranh lanh lợi này, lại thấy vẻ hoảng loạn không biết phải làm sao lộ ra từ tận đáy mắt của Tạ Thế An.
Bảy tám hạ nhân còn có thể phi tang bằng lửa, nhưng Tạ phủ đông người như vậy, nào có thể thiêu hủy hết được... Chuyện Tạ lão thái thái đã chẳng thể nào giữ kín được nữa!
Tạ phủ lập tức mời đại phu tới.
Đại phu mang theo hòm t.h.u.ố.c cấp tốc đến An Thọ Đường.
Chỉ liếc mắt nhìn lão thái thái một cái, đại phu đã biết người đã vô phương cứu chữa, nhưng vẫn bắt mạch một lúc, sau đó mới thở dài lắc đầu.
Vân Sơ khẽ cụp mi.
Vốn định lợi dụng Tạ Thế Duy để giáng cho Tạ Thế An một đòn chí mạng, ai ngờ cuối cùng lão thái thái lại bất ngờ tạ thế.
Đời trước, Tạ gia bước tới đỉnh cao vang danh thiên hạ, lão thái thái an hưởng tuổi già, lúc qua đời, người khắp kinh thành đều tới phúng viếng, có thể nói là một đám tang vẻ vang hiếm có.
Đời này, Tạ gia còn chưa có được chút công danh mà lão thái thái đã nằm xuống ba tấc đất.
“Lão thái thái!”
Gà Mái Leo Núi
Nguyên thị thất thểu lao vào, nhào vào t.h.i t.h.ể của lão thái thái, không ngừng khóc than.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các di nương cũng dắt theo hài tử tới, quỳ gối trước giường lão thái thái, nha hoàn bà tử cũng quỳ xuống, tiếng khóc thất thanh nặng nề vang vọng.
Vân Sơ cố gắng lộ ra vẻ bi thống, nhưng lại phát hiện một giọt nước mắt nàng cũng chẳng thể nào tuôn rơi.
Lão thái thái đã làm gì với nàng? Nhìn thì như chẳng làm gì nhưng nếu nghĩ kỹ lại, mỗi một sự kiện đều có bóng dáng lão thái thái nhúng tay vào.
Lão thái thái cả đời giữ gìn Tạ gia, lão thái thái xem vinh nhục Tạ gia cao bằng trời. Bây giờ, người lại mất trong tay tằng tôn tử của mình, không biết những giây phút cuối đời người còn ôm ấp nỗi niềm gì không...
Vân Sơ xoay mình, rời khỏi An Thọ Đường lặng lẽ.
Nàng đứng trong sân, bình thản dặn dò đám nha hoàn bà tử: “Các ngươi đi lo hậu sự cho lão thái thái, nhanh tay lẹ mắt mà làm.”
Mấy bà tử lau nước mắt rồi đứng dậy khẩn trương lo liệu.
Vân Sơ nhìn về phía Tạ Cảnh Ngọc đang ngồi trên bậc thang rơi lệ, mở miệng nói: “Ngươi chớ vội khóc. Ta vừa dò hỏi được, lão thái thái bị Duy ca nhi đẩy ngã nên mới qua đời, ngươi định liệu ra sao?”
Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Vân Sơ, ánh mắt ngước nhìn lên khiến hắn vô cùng khó chịu, dù muốn đứng dậy song chân trái lại chẳng còn chút sức lực nào.
Hắn đành tiếp tục ngồi trên bậc thang, khàn giọng lạnh lùng nói: “Tên nghiệp chướng kia là tai họa, dùng dây thừng siết cổ cho c.h.ế.t đi!”
“Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, Duy ca nhi biến thành như vậy, người làm phụ thân như ngươi cũng khó lòng thoát khỏi liên can.” Vân Sơ nói: “Lão thái thái đã quy tiên, ngươi là tôn tử duy nhất tại kinh thành, theo lễ phải chịu tang một năm, trong một năm này không cần thượng triều, thôi thì cứ ở nhà dạy bảo Duy ca nhi đi. Duy ca nhi mới tám tuổi, tuổi còn thơ dại, chỉ cần ngươi biết cách dạy thì nhất định sẽ dẫn nó về đường ngay nẻo chính!”
Tim Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên nặng trĩu.
Hắn lại quên mất chuyện đại hiếu này!
Gần đây quan lộ của hắn không mấy hanh thông, chịu tang một năm mới trở lại triều đình, khi đó, nào còn chỗ cho hắn dung thân?
Thân thể lão thái thái luôn khỏe mạnh, sao lại phải bỏ mạng ngay lúc này!
Giờ đây hắn chẳng màng thương tâm rơi lệ, chỉ muốn bắt lấy Tạ Thế Duy đ.á.n.h cho một trận rồi dùng dây siết cổ cho chết!
Tạ Phinh quỳ gối bên cạnh, đôi mắt đẫm lệ.
May mà nàng chỉ là tằng tôn nữ, không cần chịu đại hiếu, mà dẫu phải chịu cũng chẳng hề gì. Hôn sự của nàng và An Tĩnh Vương đã định vào tháng tới, dù đang trong thời kỳ chịu tang, vẫn có thể thành thân như thường lệ.
Tạ Trung Thành ở thôn trang xa xôi, mãi đến tận hôm sau mới về tới Tạ gia.
Chưa kịp đến cổng lớn Tạ phủ, đã nghe thấy hàng xóm láng giềng xúm xít trước cửa Tạ gia, lời ra tiếng vào bàn tán xôn xao.
“Tạ lão thái thái bình thường luôn khỏe mạnh, sao lại đột ngột qua đời như vậy?”
“Ngươi còn không biết sao, hôm nay trời còn chưa rạng, ta đã nghe gia đinh Tạ phủ ra treo đèn trắng, rêu rao rằng Tạ nhị thiếu gia sát hại lão thái thái!”