Nguyên thị rời khỏi linh đường, đỡ tay Tạ Trung Thành, run rẩy nói: “Lão gia, thật sự phải giao nộp Duy ca nhi cho quan sao, thằng bé mới tám tuổi đó thôi!”
“Nó đã làm sai thì phải gánh chịu hình phạt.” Tạ Trung Thành nhìn nàng rồi nói: “Hiện giờ lão thái thái không còn, sau này nàng phải gánh vác việc trấn giữ hậu trạch Tạ gia. Đừng có chuyện gì cũng chỉ biết khóc lóc ỉ ôi. Nàng vừa khóc, một đám nữ nhân cùng hài tử cũng khóc theo, Tạ gia sẽ càng thêm loạn lạc, nàng không thấy sao?”
Nguyên thị cố nén run rẩy, khẽ đáp: “Không phải vẫn còn Sơ nhi đó sao...”
“Cũng chỉ có nàng là tin nàng dâu này còn một lòng một dạ vì Tạ gia!” Tạ Trung Thành hạ giọng nói: “Từ khi biết ba tỷ đệ An ca nhi kia là do Hạ di nương sinh hạ, nó đã nguội lạnh lòng với Tạ gia rồi. Nàng phải nhớ kỹ, phải tự mình nắm giữ quyền quản lý hậu trạch, chớ có chuyện gì cũng dựa dẫm vào người khác...”
Nguyên thị trừng to mắt: “Ông vừa nói gì cơ, An ca nhi là Hạ di nương sinh?”
Chuyện này thật sự đã đảo lộn mọi nhận thức của nàng, tựa một đòn sấm sét đ.á.n.h thẳng vào tâm trí nàng, khiến nàng choáng váng.
Tạ Trung Thành lắc đầu ngao ngán, thê tử của ta bệnh tật mười mấy năm, ngày ngày uống t.h.u.ố.c đã khiến đầu óc nàng ta trở nên hồ đồ. Chuyện hiển nhiên như vậy, hà cớ gì còn phải hỏi thêm?
“Khó trách, khó trách thông gia phu nhân lại có ý muốn hòa ly?” Nguyên thị bày ra vẻ mặt ủ dột tựa người chịu tang: “Ta nghe nói hai ngày nay tộc lão Vân gia đã ra mặt giúp một nữ nhi xuất giá của Vân gia hòa ly. Vân gia căn bản không lo lắng việc hòa ly sẽ ảnh hưởng xấu đến gia tộc. Nếu Tạ gia đối xử với Sơ nhi không tốt, tộc lão Vân gia chắc chắn sẽ ra mặt giúp Sơ nhi cầu xin hòa ly!”
Tạ Trung Thành cũng nhận thấy thái độ cứng rắn của Lâm thị.
Gà Mái Leo Núi
Y cũng có chút lo lắng, e rằng Vân gia sẽ không màng tất cả mà đòi hòa ly chăng...
“Chờ Cảnh Ngọc khỏe lại, nhất định phải để Sơ nhi m.a.n.g t.h.a.i hài tử.” Nguyên thị xoay người, mười ngón tay đan vào nhau, đi đến trước bài vị của lão thái thái nói: “Xin lão thái thái phù hộ Sơ nhi một lần là sinh được hài tử, để Tạ gia ta có đích tử chân chính...”
Tạ Thế An đang quỳ gối hóa vàng mã bên cạnh bỗng nhiên khựng lại.
Hắn biết mẫu thân đã tới chỗ thần y xem bệnh, cũng biết phụ thân và mẫu thân đang uống t.h.u.ố.c dưỡng thân thể, mong có được hài tử.
Nhìn tình cảnh Tạ gia hiện tại, phụ thân nhất định sẽ không màng tất cả để mẫu thân có thai. Nếu Tạ gia có đích tử chân chính thì trưởng tử như hắn có là cái gì?
Hiện giờ mẫu thân hết lòng trải đường cho hắn, cho hắn danh ngạch vào Quốc Tử Giám của Vân gia, cho hắn hưởng dụng nhân mạch của Vân gia...
Một khi mẫu thân có hài tử thân sinh, một khi Vân gia có ngoại tôn chính thức thì Tạ Thế An hắn còn có chỗ nào để nói chuyện sao?
Có lẽ hắn nên thêm một số thứ vào ấm sắc t.h.u.ố.c của phụ thân... Không được, như vậy quá mạo hiểm, chỉ cần khám nghiệm bã t.h.u.ố.c là biết ngay...
Tạ Thế An liên tục hóa vàng mã, đầu óc cũng không ngừng xoay chuyển, vô số ý niệm nổi lên trong tâm trí hắn.
Tạ Trung Thành rời linh đường đi tới phòng chất củi.
Y phải đích thân đưa Tạ Thế Duy đi gặp quan, để cho đám dân chúng đang bàn tán xôn xao kia thấy Tạ gia ta đại nghĩa diệt thân, trong nhà tuyệt không chứa chấp những kẻ tâm thuật bất chính!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vừa đến cửa phòng củi thì đã thấy bà tử hoang mang rối loạn nói: “Lão gia, không hay rồi, nhị thiếu gia, nhị thiếu gia biến mất rồi!”
Tạ Trung Thành tức khắc giận dữ: “Sao lại biến mất!”
“Mới vừa rồi nhị thiếu gia ở trong phòng củi nói khát nước, lão nô đi rót nước cho nhị thiếu gia, đã khóa cửa phòng củi cẩn thận. Lúc quay lại thì đã không thấy tăm hơi của nhị thiếu gia đâu!”
“Tên nghiệt súc này cũng dám trốn!” Tạ Trung Thành rống giận: “Người đâu, đuổi theo, phải tróc nã tên nghiệt súc này về quy án cho bằng được!”
Lão thái thái được quàn ở Tạ gia bảy ngày mới phát tang.
Trong bảy ngày này, Tạ Trung Thành mang theo rất nhiều người chạy khắp nơi tìm kiếm Tạ Thế Duy nhưng một chút tung tích cũng không thấy.
Rất nhiều dân chúng cho rằng Tạ gia cố ý giấu người, càng thêm khinh thường Tạ gia. Có người hiểu chuyện còn chạy tới nha môn báo quan, cáo Tạ nhị thiếu gia Tạ Thế Duy tàn nhẫn sát hại Tạ lão thái thái.
Người của quan phủ còn cố ý chạy tới Tạ gia điều tra những việc đã xảy ra.
Tạ Cảnh Ngọc vốn đang bị bệnh, vừa nghe nói tới chuyện này thì đã tức đến mức hộc máu.
Vân Sơ bưng t.h.u.ố.c vào phòng y: “Lão thái thái c.h.ế.t không nhắm mắt, quan phủ tra ra chân tướng thì lão thái thái mới được an giấc ngàn thu. Phu quân cũng đừng nhọc lòng nữa, cứ dưỡng bệnh cho tốt đi.”
Nàng đặt chén t.h.u.ố.c vào tay Giang di nương đang ngồi hầu hạ bên cạnh.
Giang di nương cẩn thận hầu hạ Tạ Cảnh Ngọc uống hết một chén t.h.u.ố.c đen ngòm.
“Phu nhân...” Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Có thể xin phu nhân dùng danh nghĩa Vân gia mời thái y tới bắt mạch cho ta không?”
Hắn vẫn chìm trong nỗi hoang mang khôn tả, cứ cảm thấy thân thể mình dần dà mất đi sự kiểm soát.
“Ta đã mời Khâu đại phu, một thần y lừng danh khắp kinh thành về việc chữa trị chứng bệnh này đến đây khám bệnh cho phu quân, dù ngự y trong cung cũng khó lòng sánh bằng.” Vân Sơ giả bộ vén lại góc chăn cho hắn: “Khâu đại phu nói ngài tửu sắc quá độ, uất khí tích tụ, phẫn nộ công tâm nên mới sinh bệnh thế này, chỉ cần uống thuốc, chậm rãi điều trị ắt sẽ khôi phục như thuở ban đầu... Sau khi tang lễ lão thái thái kết thúc, vẫn còn nhiều sự vụ cần xử lý, ta xin cáo lui làm việc đây.”
Tạ Cảnh Ngọc giơ tay níu lấy tay áo nàng: “Phu nhân, ta chỉ cầu nàng một điều này, ta cần ngự y.”
Nghe vậy, Vân Sơ cười nhạt: “Phu quân chắc chắn chỉ từng cầu ta một việc này thôi sao?”
Nụ cười của nàng khiến Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy chói mắt vô cùng, hắn dần dà buông lỏng tay.
“Giang di nương, hãy chăm sóc đại nhân cho tốt.”
Vân Sơ buông lời này rồi xoay người bước ra ngoài.