Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 164



Giang di nương nhẹ giọng nói: “Đại nhân chẳng hay biết, mấy ngày nay vì tang sự của lão thái thái mà phu nhân gần như thức trắng đêm ngày, hơn nữa nhị thiếu gia mất tích, quan nha lại thường xuyên tìm đến cửa, đều là phu nhân ra mặt đối phó... Thiếp thân cũng muốn san sẻ cùng phu nhân nhưng thiếp thân tài hèn sức mọn, không có bản lĩnh ấy, hầu hạ đại nhân cũng chính là giúp phu nhân bớt đi nỗi lo lắng.”

Tạ Cảnh Ngọc nhắm nghiền mắt, không nói thêm lời nào.

Vân Sơ trở lại viện tử của mình, vừa mới an tọa, còn chưa kịp nhấp một ngụm trà thì bà tử trong viện đã vội vã chạy vào bẩm báo: “Bẩm phu nhân, đại tiểu thư đang gây náo động trong viện của lão thái thái.”

Vân Sơ khẽ nhíu mày: “Gây náo loạn việc gì?”

“Lão thái thái vừa mới khuất núi, trong nhà kho còn rất nhiều trân vật quý báu, đại tiểu thư đã muốn Chu ma ma giao chìa khóa nhà kho. Chu ma ma không chịu nên mới sinh sự, Vũ di nương cùng Đào di nương cũng tới góp vui, cảnh tượng quả thực hỗn loạn vô cùng.”

Vân Sơ khẽ cười lạnh.

Lão thái thái mồ mả chưa xanh cỏ mà người Tạ gia đã vội tranh đoạt lợi lộc rồi.

Nàng mở miệng: “Thái thái vẫn còn đây, chủ mẫu đương gia là ta cũng vẫn còn đó, bọn họ làm sao có tư cách tranh giành? Thính Sương, ngươi hãy mang chìa khóa đến hỏi ý thái thái, xem người nói thế nào.”

Thính Sương vâng lời hành sự, chẳng mấy chốc đã quay về, trao chìa khóa nhà kho An Thọ Đường vào tay Vân Sơ: “Thái thái nói giờ đây phu nhân là đương gia Tạ gia, di vật của lão thái thái đều giao cho phu nhân bảo quản cả.”

Vân Sơ cầm lấy chìa khóa, ngắm nhìn một lượt, mấy thứ đồ của lão thái thái chỉ khiến nàng chướng mắt mà thôi.

Nàng mở miệng: “Mở kho, ta muốn đích thân chọn lựa vài món đồ.”

Thính Sương đã sắp đến tuổi cập kê, chuẩn bị xuất giá.

Theo phong tục của Vân gia, khi nha hoàn thân cận xuất giá, chủ tử sẽ chuẩn bị của hồi môn khoảng trăm lượng bạc, cũng được xem là hậu hĩnh.

Vân Sơ đã chuẩn bị một tờ ngân phiếu năm trăm lạng bạc, còn chọn thêm nguyên bộ trang sức vàng nạm ngọc chạm rỗng tinh xảo cùng với vài khúc gấm vóc thượng hạng.

“Phu... phu nhân!” Thính Sương nhìn thấy mấy thứ này, kinh hãi run rẩy: “Nô tỳ, nô tỳ không dám nhận nổi, xin phu nhân hãy thu hồi lại.”

“Đây là những thứ ngươi đáng nhận được.” Vân Sơ đặt đồ vật lên án thư: “Ta đã cho người đến quan phủ giải trừ nô tịch cho ngươi, sau này ngươi chính là một dân tự do.”

Thính Sương quỳ sụp xuống sàn: “Phu nhân, nô tỳ có tài đức chi mà...”

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ đỡ nàng đứng dậy.

Đời trước, trận hỏa hoạn thiêu rụi Tạ gia sẽ xảy ra vào năm sau, kiếp này, nàng chắc chắn sẽ không để trận hỏa hoạn đó xảy ra lần nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng đã quên đi một màn Thính Sương không màng hiểm nguy, liều mình nhào tới ôm lấy nàng, thay nàng đỡ lấy chiếc xà ngang đang đổ xuống.

“Ngày mai ngươi xuất giá, ta cho nha đầu ở Sanh Cư nghỉ một ngày, cùng đến tân gia của ngươi ăn mừng.” Vân Sơ cười nói: “Sau hôn lễ sẽ cho ngươi nghỉ ngơi một tháng, rồi đến thôn trang suối nước nóng làm việc. Đến lúc đó, ngươi chính là quản sự ma ma của thôn trang, về phần tiền công, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.”

Thính Sương nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.

Sáng hôm sau, Vân Sơ mời hỉ bà đến sửa soạn dung nhan cho Thính Sương, thay hỉ phục lộng lẫy. Kiệu hoa khởi hành từ cửa hông của Tạ phủ đi ra ngoài, Vu Khoa đã chờ sẵn ở đó.

Hạ nhân xuất giá đều là như vậy. Được rời khỏi phủ từ cửa hông đã là chủ tử ban cho thể diện lớn lao.

Vân Sơ cùng các nha hoàn, bà tử của Sanh Cư đều đến chung vui tiệc rượu mừng. Tuy nhiên, nàng là chủ tử, e rằng ở lại sẽ khiến mọi người khó lòng tự nhiên, nên chỉ dùng chén rượu mừng rồi liền rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thính Tuyết cùng Thính Phong đều ở lại xem náo nhiệt, còn nàng và Thu Đồng thì lên đường về phủ.

Trên đường về, xe ngựa đi ngang qua Bách Bảo Các. Nàng chợt nghĩ đến việc chuẩn bị thêm đồ hồi môn cho thứ muội Vân Nhiễm, hình như vẫn còn thiếu một cây trâm cài thật tinh xảo.

Nàng khẽ vén tà váy bước xuống xe ngựa, đi vào Bách Bảo Các. Đã từ lâu lắm rồi, nàng chẳng bước chân vào những cửa hàng trang sức như thế này, vừa bước vào đã bị không gian lấp lánh nơi đây làm cho hoa mắt.

Trên quầy bày biện vô số trang sức vàng bạc đá quý sáng chói, khách nhân ghé thăm có thể tùy ý chiêm ngưỡng. Nếu có ý muốn mua, chưởng quầy sẽ lập tức tiến lên tiếp đãi, lấy ra những món hàng tinh xảo nhất cho khách nhân chọn lựa.

“Vị phu nhân này, đây là những chiếc trâm mới nhất của bổn tiệm. Ngài xem có vừa ý món nào không?”

Thật ra Vân Sơ chỉ mới ngoài đôi mươi, tuy đã xuất giá năm năm nhưng trong lòng vẫn yêu thích những thứ mà một nữ tử bình thường yêu thích.

Chỉ là những năm qua, nàng bị quá nhiều chuyện phân tâm, tâm trí chẳng còn để ý đến những vật ngoài thân này. Hầu như nàng chưa từng mua thêm món trang sức nào. Chiếc trâm cài trên đầu nàng vẫn là của hồi môn mà Vân gia đã trao cho nàng khi xuất giá năm năm về trước.

Nhìn những món trang sức lộng lẫy bày trước mắt, khóe môi nàng khẽ cong lên, tâm tình liền trở nên tươi tắn lạ thường.

Trong tay nàng lúc này có đến hơn trăm ngàn lượng bạc, mua vài món tiêu khiển cũng chẳng có gì quá đáng, phải không?

“Cái này, cái này, còn có cả cái này...”

Tay nàng lần lượt điểm lên từng chiếc khay.

Chưởng quầy vui mừng ra mặt, vị phu nhân này vung tiền mua sắm nhiều đến vậy, quả là đại khách quý đây rồi.

“Để lại ba món này, còn lại gói tất cho ta.” Vân Sơ nhìn chưởng quầy: “Nếu chưa, cứ mang hết ra cho ta xem thêm.”

Chưởng quầy ngẩn người trợn tròn mắt.

Một khay có đến hai mươi chiếc trâm mà vị phu nhân này đã chọn mười bảy chiếc, vậy mà vẫn chưa đủ, vẫn còn muốn chọn tiếp sao?

Ông ấy vội vàng gật đầu: “Phu nhân chờ một lát, tiểu nhân lập tức mang hàng mới lên ngay.”

Chưởng quầy nhanh chóng gọi tiểu nhị mang hết đồ trang sức mới nhất lên, nào là trâm cài, nào là khuyên tai, vòng tay... tất cả đều được bày trước mặt Vân Sơ.

Nàng lựa cho mẫu thân và đại tẩu một vài món, mỗi nha hoàn trong viện cũng có một món.

Ngoài những thứ này, nàng còn mua hai chiếc khóa bình an trường mệnh.

Một cái cho Du ca nhi, một cái cho Trường Sinh, chẳng hay khi nào mới có thể hội ngộ cùng bọn trẻ.

“Tạ phu nhân!”

Nàng đang muốn lên xe ngựa thì phía sau lại vang tới một giọng nữ êm tai vọng lại.

Nàng quay đầu nhìn, là Lạc thị, Hầu phu nhân phủ Tuyên Võ.