“Trường Sinh!” Sở Hoằng Du vội vàng nắm chặt cánh tay muội muội: “Không được, bây giờ chưa phải lúc. Nơi đây quá đông người, chúng ta qua đó sẽ khiến mẫu thân gặp rắc rối. Phụ vương cũng từng căn dặn không được thân mật với mẫu thân trước mặt người ngoài. Muội muội cứ dùng tiệc trước đi, ca ca sẽ nghĩ cách.”
Tiểu cô nương đành phải ngoan ngoãn vùi đầu vào lòng Sở Dực.
“Tiểu thế tử và tiểu quận chúa vẫn luôn nhìn về phía này.” Vân Tam Thẩm mắt chợt sáng lên: “Đạt ca nhi, hẳn là tiểu thế tử muốn chơi cùng con đấy. Con qua đó chơi cùng tiểu thế tử đi.”
Đạt ca nhi là tôn nhi của Vân Tam Thẩm, năm nay vừa tròn sáu tuổi, đang ở độ bướng bỉnh, nhưng cũng không to gan đến thế, chẳng dám bước qua bên đó.
Vân Chấn Giang cũng ngồi đó. Tiểu tử liếc nhìn Sở Hoằng Du, ngay lập tức nhận ra hắn đang hướng ánh mắt về cô cô của mình.
Trước kia, lúc cô cô về Vân gia dưỡng thương, tiểu tử kia ngày ngày chạy tới Vân gia, ngày ngày theo sau gót cô cô gọi bằng cô cô, khiến người ngoài không khỏi phiền lòng.
Trước kia, cô cô thương nó nhất, nhưng từ khi có thêm tiểu tử này, cô cô chẳng còn thương nó như trước nữa. Thật khiến nó cảm thấy ấm ức.
Vân Chấn Giang hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn nhìn Sở Hoằng Du thêm nữa.
Chốc lát sau, nó cảm giác có kẻ đang kéo tay áo mình. Quay đầu nhìn, lập tức đối diện với đôi mắt to tròn của Sở Hoằng Du. Nó lạnh lùng nói: “Thế tử trốn ở chốn này kéo ta làm chi?”
Sở Hoằng Du ẩn mình trong rừng cây, vẻ đáng thương nói: “Giang ca, ta gọi huynh một tiếng ca ca chẳng lẽ không được sao? Huynh mau qua đây, ta có lời muốn nói.”
Vân Chấn Giang hừ lạnh: “Ta không rảnh.”
“Ta có mang theo Phi Toàn Xoa, huynh có muốn chơi không?”
Vân Chấn Giang rốt cuộc cũng chỉ là một hài tử sáu tuổi, yêu thích nhất mấy món đồ chơi lạ này, nghe vậy thì há dễ nào nhịn được? Lập tức liền theo Sở Hoằng Du tiến vào rừng cây bên cạnh.
Sở Hoằng Du lấy một chiếc Phi Toàn Xoa từ trong tay áo ra. Vật này là do nó lén lút đến Binh bộ, nhờ Binh bộ Thượng thư tìm kiếm mấy món đồ chơi độc đáo lạ mắt.
Nó còn chưa chơi được bao nhiêu lần, vậy mà giờ đã phải đành lòng nhường lại cho người khác.
Nhưng cũng chẳng còn biện pháp nào khác.
Vất vả lắm nó mới thuyết phục được phụ vương giá lâm Vân gia. Phụ vương đã nói chỉ cần nhìn mẫu thân một cái là đủ, sau khi yến hội kết thúc, hai huynh đệ nó phải ngoan ngoãn hồi phủ.
Bởi vậy, phải nhân lúc yến hội còn đang diễn ra, mời mẫu thân ra ngoài mới có thể trò chuyện cùng người. Một chiếc Phi Toàn Xoa đổi lấy một lần gặp gỡ mẫu thân, xem ra cũng không hề thiệt thòi.
“Thấy huynh có thành ý như vậy, ta sẽ giúp huynh một lần.” Vân Chấn Giang cầm Phi Toàn Xoa, yêu thích không nỡ buông tay: “Chẳng qua ta cảnh cáo huynh, nam nữ thụ thụ bất thân, không được tùy tiện bò lên người cô cô, không được ôm ấp cô cô, cũng không cho phép...”
“Được rồi, được rồi, ta nhớ kỹ rồi!” Sở Hoằng Du cười hì hì: “Yến hội sắp tàn rồi, huynh mau đi tìm cô cô đi, nói ta và Trường Sinh đang đợi người!”
Vân Chấn Giang cất Phi Toàn Xoa vào trong n.g.ự.c áo, rồi tức thì đi tìm Vân Sơ.
Hai tiểu gia hỏa ngồi trong tiểu viện chờ đợi một lát mới thấy Vân Sơ bước tới.
“Mẫu thân... Cô cô!”
Sở Hoằng Du thấy Vân Chấn Giang đang theo sau Vân Sơ, vội vàng đổi giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gà Mái Leo Núi
Tiểu cô nương thoăn thoắt sà vào lòng Vân Sơ, tứ chi bám víu leo lên người nàng, Sở Hoằng Du cũng muốn làm vậy song lại chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Vân Chấn Giang.
“Du ca nhi, Trường Sinh, ta đã chuẩn bị lễ vật cho hai đứa.” Vân Sơ lấy hai chiếc khóa trường mệnh từ trong tay áo ra: “Cái này là của Du ca nhi, cái này là của Trường Sinh, nhìn xem có thích không nào?”
“Thích, rất thích!” Sở Hoằng Du đắc ý liếc nhìn Vân Chấn Giang: “Giang ca, Vân di chẳng tặng huynh khóa trường mệnh nào sao?”
Vân Chấn Giang gật đầu: “Thật sự không có.”
Sở Hoằng Du hớn hở ra mặt, xem chừng trong tâm khảm mẫu thân, vị trí của nó vẫn trọng yếu hơn Vân Chấn Giang nhiều phần.
“Nhưng lúc ta ra đời, cô cô đã tặng ta một khối ngọc bội; khi ta tròn một tuổi, cô cô lại ban một bộ văn phòng tứ bảo; ta lên hai tuổi, ngài ấy tự tay may xiêm y cho ta; lúc ba tuổi thì tặng… khi bốn tuổi…”
Sở Hoằng Du: “…”
Nó vội bịt chặt vành tai, bởi e rằng nếu nghe thêm nữa, cả người nó sẽ bị lòng đố kỵ nhấn chìm mất thôi.
Sở Hoằng Du đố kỵ đến mức xanh cả mắt.
Vân Chấn Giang chợt thấy tiểu tử này đáng thương đôi phần, không có nương thì đã đành, ngay cả người hoàng thất e cũng chẳng thật lòng đối đãi với nó.
Mà y lại vừa thắng được tiểu tử này một chiếc phi toàn xoa.
Y luyến tiếc lấy phi toàn xoa ra, ném cho tiểu tử kia: “Ta chơi chán rồi, trả lại ngươi.”
Sở Hoằng Du vội vàng bắt lấy: “Đây là chính ngươi không đoái hoài, sau này chớ có hối hận.”
Vân Chấn Giang khẽ hừ một tiếng.
Vân Sơ bật cười không dằn lòng được, ấy đứa hài tử này quả thực đáng yêu vô vàn.
Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng nói: “Tạ phu nhân.”
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy một bóng hình cao lớn hiện hữu nơi cửa tiểu viện.
Thân vận cẩm bào đen tuyền, đầu đội ngọc quan, hông đeo ngọc bội, khí chất uy nghiêm lẫm liệt.
Sở Hoằng Du thoáng chột dạ, vội nép sau lưng Vân Sơ. Nó đã hứa với phụ vương chỉ đến nhìn mẫu thân một lần, song lại lén lút hẹn mẫu thân ra đây hội ngộ.
Chắc hẳn sau này phụ vương sẽ chẳng còn chấp thuận thỉnh cầu của nó nữa.
“Ta có một chuyện muốn xin phép Tạ phu nhân.” Sở Dực thản nhiên cất lời: “Tạ phu nhân cũng biết tiểu nữ Trường Sinh bẩm sinh yếu kém, thân thể vẫn luôn ốm yếu, ta đã thỉnh đại phu tới thôn trang suối nước nóng một chuyến. Đại phu nói suối nước nóng vô cùng lợi cho thân thể Trường Sinh, chẳng hay ta có thể riêng cho Trường Sinh một bể tắm nước nóng chăng?... Tạ phu nhân cứ yên lòng, bạc cần chi ta tuyệt sẽ không thiếu một đồng.”
Vân Sơ không chút do dự khẽ gật đầu: “Thôn trang suối nước nóng là ta và Vương gia cùng kinh doanh, bàn chuyện tiền bạc e rằng…”
“Mọi việc cần chuẩn bị cho thôn trang cũng đã gần như hoàn tất rồi.” Sở Dực cất lời bảo: “Có một số việc cần Tạ phu nhân định đoạt, nếu ngày mai Tạ phu nhân có thời gian, chi bằng ghé qua đó một chuyến?”
Vân Sơ khẽ gật đầu.