Khi về tới nơi, thời gian vẫn còn khá sớm. Khách khứa trong viện cũng chưa tới đông đủ, có lẽ vì là thứ nữ xuất giá nên Vân gia không mời quá nhiều người.
Vân Sơ đến viện của Vân Nhiễm, thấy nữ quyến Vân gia đều tề tựu. Người trong kẻ ngoài đông đúc cả.
Phúc bà đang trang điểm cho Vân Nhiễm. Nàng ấy vận hỷ phục đỏ rực, dung nhan được điểm tô tinh xảo, xinh đẹp động lòng người.
“Đại tỷ.”
Thấy Vân Sơ tới, Vân Nhiễm khẽ ngượng ngùng gọi một tiếng.
Vân Sơ đón lấy chiếc tráp từ tay Thính Tuyết, mở ra đặt trước mặt Vân Nhiễm: “Đây là đại tỷ thêm vào của hồi môn cho muội.”
Vân Nhiễm còn chưa kịp lên tiếng, một bàn tay từ bên cạnh đã vươn tới, là Vân gia tam thẩm. Nàng ta cầm lấy chiếc tráp, trầm trồ: “Sơ nhi, ngươi quả là hào phóng! Một bộ trang sức vàng ròng, lại nạm thêm ngọc lục bảo, chí ít cũng phải ngàn lượng bạc. Như vậy cũng đã đành, lại còn có thêm một hộp đậu vàng… ôi chao, lại còn một xấp ngân phiếu nữa…”
Nhóm phụ nhân xung quanh cũng nhao nhao kéo cổ ngó nghiêng.
Gia tộc hiển hách như Vân gia, của hồi môn chuẩn bị cho nữ nhi xuất giá không hề ít. Của hồi môn của đích trưởng nữ Vân gia là Vân Sơ năm ấy ước chừng ba vạn lượng bạc. Những nhánh bên Vân gia khá giả hơn đôi chút sẽ gả con gái với khoảng một vạn lượng, ít ỏi hơn cũng có năm ngàn lượng... Nay của Vân Nhiễm, riêng phần Vân Sơ chuẩn bị cũng đã hơn năm ngàn lượng bạc, còn phần của chính thất Lâm thị chuẩn bị, con số có thể lên tới gần hai vạn lượng. Chỉ là một thứ nữ, gả cho một nhà tầm thường như Đới gia, vậy mà lại có thể có nhiều của hồi môn đến thế.
Vô số phu nhân đều lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Tạ Phinh đứng ngoài đám người, nhón chân nhìn thoáng qua, thấy bộ trang sức bằng vàng ròng, thấy một chồng ngân phiếu, không khỏi đỏ hoe mắt.
Gà Mái Leo Núi
Hồi môn của nàng ta cũng chỉ vỏn vẹn giá y tự thêu cùng một chút tư phòng, tổng cộng chẳng đến trăm lượng bạc...
Thế nhưng, nàng ta lại cho rằng mẫu thân không ban thêm hồi môn là có lý do riêng, bản thân chỉ cần ngoan ngoãn vâng lời là đủ...
Giờ lành đã điểm, kiệu hoa Đới gia cũng vừa vặn tới nơi.
Hỉ bà nắm tay dắt Vân Nhiễm ra ngoài, vừa ra đến cửa lớn, Vân Nhiễm quay sang nhìn Lâm thị, không nén được mà òa khóc thành tiếng.
Mẫu thân nàng ấy khó sinh mà tạ thế, từ thuở nhỏ nàng ấy đã được đích mẫu dưỡng dục, đối đãi chẳng khác gì cốt nhục ruột rà, chưa hề phải chịu chút oan ức nào.
Sau khi xuất giá, muốn về nhà thăm hỏi một chuyến cũng nào phải chuyện dễ dàng.
Khóe mắt Lâm thị cũng đã rưng rưng ướt lệ.
Hỉ bà lau nước mắt cho Vân Nhiễm, phủ khăn voan đỏ, nắm tay nàng ấy đi ra cổng lớn.
Tiếng pháo hân hoan vang lên, chiêng trống vang trời, đội ngũ đón dâu của Đới gia nâng kiệu hoa, cách Vân gia càng ngày càng xa.
Lâm thị mỉm cười: “Được rồi, tiểu nữ đã xuất giá, các vị về chỗ khai tiệc thôi, mọi người không cần giữ lễ tiết, cứ an tọa đi.”
Tiệc rượu Vân gia không chia bàn nam nữ, người một nhà ngồi một bàn, đều tụ tập ở tiền viện, nam nữ già trẻ tề tựu, vô cùng náo nhiệt.
Vân Sơ và Tạ Phinh ngồi cùng một chỗ với người Vân gia, bên cạnh nàng chính là Vân gia tam thẩm và nhi tức của bà ta, tức thê tử Tề thị của đường huynh Vân Nhuận, nàng gọi một tiếng Nhuận tẩu tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân tam thẩm thuận miệng hỏi: “Sơ nhi, rốt cuộc lão thái thái Tạ gia tạ thế cách nào vậy?”
Bà vừa dứt lời, Tề thị đã vội kéo tay bà: “Mẫu thân, chẳng phải vừa rồi người còn tò mò chuyện phủ Tuyên Võ hầu ư? Dường như Lý phu nhân bên kia biết không ít đó, người hãy qua đó hỏi thăm thử xem sao.”
Vân tam thẩm vốn là người hay bàn chuyện thị phi, tức khắc đứng dậy tiến về phía Lý phu nhân.
Tề thị khẽ áy náy nói với Vân Sơ: “Sơ nhi, mẹ chồng ta tâm tư đơn thuần, nghĩ sao nói vậy, muội chớ để bụng.”
“Nhuận tẩu tử quả là nghĩ nhiều rồi.” Vân Sơ mỉm cười đáp lời: “Tam thẩm chỉ thuận miệng hỏi han đôi điều, cũng chẳng có ác ý gì, sao ta có thể để trong lòng được cơ chứ.”
Lúc nàng đang nói thì cũng nghe được Lý phu nhân bên kia đang cùng một đám phu nhân khác bàn tán chuyện của phủ Tuyên Võ hầu và Lạc gia.
“Ngươi nói xem, Tuyên Võ hầu thật sự viết hưu thư ư? Hắn ta dám nuôi ngoại thất, lại còn mặt mũi nào hưu thê chứ?”
“Nghe ngươi nói xem, nam nhân nào mà chẳng tam thê tứ thiếp? Lạc thị kia lại hung hãn như vậy, Tuyên Võ hầu đành phải ra ngoài tìm thú vui, nuôi ngoại thất cũng là bất đắc dĩ thôi.”
“Xem ra Tuyên Võ hầu đã đi sai nước cờ này rồi. Hưu bỏ chính thê, lại rước thêm hai ngoại thất, quả là khó coi biết chừng nào.”
“Chẳng phải Lạc thị này cũng sai rồi sao? Nhi tử duy nhất mất đi vị trí thế tử, tiền đồ sáng lạn lại bị chính thân nương hủy hoại.”
“Nữ tử Lạc gia đã bị hưu, sau này nữ quyến Lạc gia e rằng khó lòng tính chuyện hôn sự.”
“Chỉ có thể nói, chức quan của Lạc gia quá thấp, chỉ là Tam phẩm mà thôi. Nữ nhi dòng bên Vân gia còn có thể thuận lợi hòa ly, huống chi là đích trưởng nữ như Lạc thị, lại bị hưu bỏ!”
“...”
Vân Sơ chỉ tùy ý nghe lọt tai vài câu.
Nàng muốn báo thù Tần Minh Hằng, điều đó không sai. Nhưng nàng không hề muốn Lạc thị vô tội phải chịu liên lụy. Nếu Lạc thị đã đoạn tuyệt mối lương duyên này, vậy nàng có thể ra tay rồi.
Nàng đang toan đứng dậy, bỗng sảnh tiệc đột nhiên lặng ngắt như tờ, thì ra có khách quý giá lâm.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy phụ thân cùng Bình Tây Vương, tiểu thế tử và tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương đang chậm rãi tiến vào.
Nàng trông thấy hai tiểu hài tử đã nhiều ngày không gặp mặt, thoáng nhìn một cái, nỗi nhớ nhung trong lòng đã vơi đi phần nào.
Nhìn thêm một khắc nữa, sợ rằng bản thân sẽ không kìm lòng nổi mà ôm chặt hài tử vào lòng. Nàng đành phải thu hồi tầm mắt, cố gắng áp chế tâm tư đang cuộn trào.
Khách quan trong yến sảnh đều không khỏi kinh ngạc.
Chỉ là hôn sự của một tiểu thư Vân gia mà thôi, vậy mà Cửu Vương gia lại đích thân giá lâm chúc mừng.
Quả nhiên cho thấy hoàng thất xem trọng Vân gia đến mức độ nào.
Vừa nhìn thấy Vân Sơ, Sở Hoằng Du đã có chút không kiềm chế được, song nó biết rõ không thể biểu lộ ra trước mặt bàn dân thiên hạ.
Sở Hoằng Du minh bạch những lẽ ấy, nhưng Sở Trường Sinh thì không. Đôi mắt nàng ta sáng lấp lánh nhìn Vân Sơ, hất tay phụ vương, cất bước chạy thẳng về phía Vân Sơ.