Ba nam nhân của Vân gia đều trầm mặc.
Bọn họ vẫn luôn sợ bản thân công cao chấn chủ, từ lâu đã bắt đầu thu liễm mũi nhọn, nhưng dù vậy, mười mấy năm sau vẫn rơi vào kết cục bị tru di cả nhà.
Xuyên suốt ngàn năm lịch sử, đa số đại tướng sau khi công thành danh toại lại c.h.ế.t dưới đao của bậc quân vương mà mình luôn theo hầu.
Mỗi lần nhìn tới những vị tướng quân uổng mạng trong sách sử, bọn họ đều không nhịn được thở dài, nhưng nào biết trong tương lai, có một ngày kết cục đó lại rơi lên đầu Vân gia.
Chết trận sa trường là cái c.h.ế.t có ý nghĩa.
Nhưng bị người ta vu hãm thông đồng với địch phản quốc, cả nhà hơn một trăm người đều bị c.h.é.m đầu, nào có ai tiếp thu được kết cục như vậy?
“Nếu chứng thực chuyện trong mộng của Sơ nhi sẽ xảy ra trong tương lai thì Vân gia ta không thể ngồi yên chờ chết.” Vân Trạch chậm rãi mở lời: “Phụ thân, không bằng trả lại binh quyền, cởi giáp về quê đi.”
Chỉ cần tay cầm trọng binh thì một ngày nào đó sẽ biến thành công cao chấn chủ, bị Hoàng thượng kiêng kỵ. Nếu đã vậy thì cứ giao binh quyền ra, nếu thế thì những chuyện như vậy sẽ không xảy ra, không phải sao?
“E là Hoàng thượng sẽ không đáp ứng.” Vân Tư Lân lắc đầu: “Trước khi có người có thể gánh vác vị trí của ta, Hoàng thượng tuyệt đối không cho phép Vân gia cởi giáp về quê. Hơn nữa, tiểu quốc biên cương nhiều lần xâm phạm, nếu ta phủi tay mặc kệ thì không biết bao nhiêu bá tánh sẽ gặp tai ương...”
Vân Sơ cười khổ.
Đúng vậy, khi Vân gia còn có giá trị lợi dụng, Hoàng thượng sao chịu thả người?
Nhưng đến khi Vân gia hết giá trị lợi dụng, có rất nhiều chuyện không phải do Vân gia định đoạt nữa.
Tiến thoái lưỡng nan, một bước tiến cũng khó, một bước lùi cũng chẳng dễ.
Vân gia ta nay ngồi vào vị trí này, bề ngoài tuy phồn hoa tựa gấm vóc, song kỳ thực bên dưới lại là một lò nung nghiệt ngã, thiêu đốt từng sinh linh Vân gia ta.
“Vân gia ta đời đời tòng quân, đa số nam đinh đều bỏ mình trên chiến trường, cuối cùng nữ quyến và hài tử đều bị tru diệt, thật khiến người ta thống tâm thay!” Vân lão tướng quân lãnh đạm lên tiếng: “Nếu đã không thể giao binh quyền, vậy thì đành chọn chốn nương tựa... Vân gia vốn chỉ nguyện trung thành với Hoàng Thượng, nhưng hiện tại đành phải bị cuốn vào cuộc chiến đoạt đích, Lão Bát lại là huyết mạch Vân gia, vậy thì...”
“Lão Bát quá đỗi thuần hậu.” Vân Trạch khẽ lắc đầu: “Cô cô cũng nào có tâm niệm tranh giành đế vị, cớ gì phải để họ bị cuốn vào vòng xoáy ấy.”
Vân Tư Lân nhìn về phía Vân Sơ: “Trong mộng, con thấy rốt cuộc ai sẽ đăng lâm đại bảo?”
Vân Sơ suy nghĩ một chốc rồi đáp: “Trong mộng, Tứ hoàng tử yểu mệnh tạ thế, Ngũ hoàng tử tàn phế, Lục hoàng tử bị đày ải, Thất hoàng tử phò tá Nhị hoàng tử, còn Lão Bát cũng vong mạng... Vị trí Đông cung Thái tử tràn ngập hiểm nguy, Tam hoàng tử cũng bị nghi ngờ mưu phản... Cuối cùng ai sẽ đoạt được đế vị thì con không hay rõ, dù sao vẫn còn vài vị hoàng tử khác cũng đang dần trưởng thành.”
Mọi người đều chìm vào trầm mặc.
Nếu đã quyết định lên thuyền của hoàng tử, vậy phải thận trọng cân nhắc lựa chọn, chỉ cần vô ý một chút là kết cục sẽ như giấc mộng của Sơ nhi, thất bại hoàn toàn.
“Cách ngày Vân gia xảy ra chuyện còn hơn mười năm nữa, các con bày ra bộ dạng ủ dột này làm gì?” Vân lão tướng quân hừ một tiếng: “Chuyện này phải tuyệt đối giữ kín, chớ để lộ ra ngoài, e rằng nữ quyến và hài tử trong nhà sẽ bận lòng lo sợ. Vẫn còn thời gian mà, cụ thể phải làm thế nào thì cứ chậm rãi cân nhắc, có lão phu này trụ đây, chớ lo lắng, Vân gia sẽ không có kết cục bi t.h.ả.m như vậy đâu.”
“Chúng ta phải chuẩn bị vẹn toàn.” Vân Tư Lân mở lời: “Ta sẽ nhanh chóng bồi dưỡng một người có thể tiếp quản vị trí của ta. Vân Trạch, con hãy âm thầm tiếp xúc với vài vị hoàng tử, không cần loại trừ bất kỳ ai, cứ dò xét một phen, rồi chúng ta sẽ chọn ra một người thích hợp.”
Vân Trạch gật đầu: “Phụ thân cứ yên lòng, chuyện này cứ giao cho con xử lý.”
Vân Sơ dừng một chút rồi hỏi: “Vậy nên lần này, phụ thân vẫn phải đến Nam Cương sao?”
Nàng cầm lấy giấy bút trên bàn, vừa viết vừa cất lời: “Chuyến đi Nam Cương này vô cùng hung hiểm, tháng chín phụ thân dẫn quân xuất phát, tới tháng hai đã bặt vô âm tín, khi hồi kinh thì đã là chuyện của hai năm sau, trong suốt mấy năm ấy đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện...”
Nam nhân Vân gia ta từ trước đến nay chưa từng bàn luận việc triều chính hay chuyện chiến trường cùng nữ quyến, ấy vậy mà vào thời khắc quan trọng như lúc này, nương thân cùng đại tẩu đều không có mặt, chỉ có nàng có thể ở đây, hoàn toàn là nhờ vào giấc mộng thần bí kia, nhờ đó mới được tham dự vào những quyết sách trọng đại của Vân gia...
Gà Mái Leo Núi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng biết được những hiểm nguy phụ thân mình gặp phải nơi Nam Cương, cũng là bởi có một lần phụ thân say mèm, hồ đồ kể lại những biến cố trong suốt hai năm ấy.
“Phụ thân phải nhớ kỹ một nữ tử tên Thu Hương.” Vân Sơ mím môi, viết xuống giấy hai chữ Thu Hương: “Nữ tử này được phụ thân tiện tay cứu giúp trên đường, cứ thế mà quấn quýt bên người, sau này nghiễm nhiên trở thành tiểu thiếp của người. Cũng vì nữ tử này mà phụ thân bị đưa tới Nam Việt, bị Nam Việt vương giam lỏng...”
Không đợi Vân Sơ nói dứt lời, Vân lão tướng quân đã nâng tay vỗ mạnh vào gáy Vân Tư Lân, quát: “Ngươi còn có tâm tư nạp tiểu thiếp, đây là làm cái trò gì vậy hả?”
Vân tướng quân Vân Tư Lân uy phong lẫm liệt trước ba trăm ngàn đại quân, giờ phút này lại đang hiện vẻ oan ức mà xoa gáy.
Một chuyện còn chưa xảy ra, lại chưa chắc sẽ xảy ra, cớ gì mà phải chịu đòn chứ…
Vân Sơ chẳng hề có chút đồng tình nào với phụ thân.
Trưởng bối nạp thiếp, một vãn bối như nàng cũng không thể nói gì, nhưng sau khi hồi kinh, phụ thân vẫn không thuật lại việc này cho mẫu thân, từ đầu đến cuối mẫu thân cũng chẳng hay biết cha bị một nữ nhân lừa gạt khốn khổ…
“Sơ nhi, chuyện này chỉ cần mấy người chúng ta biết là được, đừng nói cho nương của con.” Vân Tư Lân xấu hổ nói: “Cha hứa với con, chỉ cần nữ tử tên Thu gì đó Hương trong mộng của con xuất hiện, cha sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta!”
Vân Trạch buồn rầu nói: “Sơ nhi chỉ từng nói qua một lần, cha phải ghi nhớ kỹ nữ nhân đó tên Thu Hương.”
Vân Tư Lân: “…”
Chẳng lẽ không thể trò chuyện một cách bình thường được sao?
Người một nhà trò chuyện hơn một canh giờ mới vãn hồi mọi sự.
Nói xong chính sự, Vân Sơ lấy một phong thư từ trong tay áo đưa cho Vân Tư Lân: “Cha, cha giúp con đặt bức thư này vào thư phòng của Lưu phò mã.”
Vân Tư Lân nhíu mày: “Sao con lại có mối liên hệ với Lưu phò mã?”
Lưu phò mã là phu quân của Đại công chúa, sau khi trở thành phò mã, hắn ỷ vào thân phận rể quý hoàng gia nên không xem ai ra gì, thanh danh cực kỳ tệ hại.
“Thư này là con giả mạo bút tích của Tuyên Võ hầu mà viết ra.” Vân Sơ bình thản mở miệng: “Không giấu gì phụ thân, Tuyên Võ hầu từng nh.ụ.c m.ạ con, hành động này của con sẽ khiến phủ Tuyên Võ hầu biến mất khỏi kinh thành.”
Ba vị nam tử Vân gia vô cùng kinh hãi.
Sơ nhi vốn là người rộng lượng khoan dung, cho dù hạ nhân vô ý chạm vào nàng thì nàng cũng chẳng bận lòng.
Có mấy khuê tú trong kinh thành chê bai Sơ nhi không xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành, Sơ nhi cũng chỉ cười xòa bỏ qua.
Nhưng hiện tại, Sơ nhi lại muốn triệt hạ phủ Tuyên Võ hầu.
Rốt cuộc Tuyên Võ hầu đã làm gì mà khiến Sơ nhi ra tay độc địa đến vậy?
Nhục mạ nàng là nh.ụ.c m.ạ ra sao…
Ba vị nam tử không biết mở lời thế nào, cũng không dám hỏi.
“Sơ nhi, sao muội không nói sớm cho ta biết?” Vân Trạch hít sâu một hơi rồi nói: “Tuy ta chỉ là quan thất phẩm nhưng muội phải nhớ ta là đích trưởng tử Vân gia, cho dù phụ thân chưa hồi kinh thì ta cũng đủ sức đối phó phủ Tuyên Võ hầu.”
“Lão tử c.h.é.m hắn!” Vân lão tướng quân đứng bật dậy, cầm lấy trường đao: “Tên tiểu tử Tần Minh Hằng đó, há chẳng phải là muốn c.h.ế.t sao!”
“Tổ phụ, ngài an tọa đi thôi.” Vân Sơ rút trường đao trong tay lão nhân: “Một phong thơ là có thể giải quyết được rồi, hà tất phải động đao động thương, đừng để vướng vào chuyện xui xẻo.”
Đời trước, chuyện Lưu phò mã dâm loạn trong cung rất nhanh đã bị phát hiện, phủ Tuyên Võ hầu cũng theo đó mà biến mất.