Màn đêm buông xuống, đèn đóm sáng trưng.
Vân Sơ và Tạ Phinh bấy giờ mới trở lại Tạ gia.
Hôm nay Tạ Phinh ở Vân gia đã kết giao được với không ít nhân vật hiển hách mà trước đó nàng ta khó lòng với tới, nàng càng thêm tin tưởng hành động của mình ở chùa Khánh An ngày đó là vô cùng chính xác.
Không có của hồi môn cũng chẳng sao, sau khi trở thành An Tĩnh Vương phi, mọi thứ cần có đều sẽ đến tay.
Gà Mái Leo Núi
Sáng hôm sau, Tạ Thế An vẫn là người đầu tiên đến thỉnh an.
Trên trán hắn ta có một vết sẹo, chính là vết tích lần trước bị Tạ Thế Duy đánh, nếu không nhìn kỹ khó mà nhận ra.
“Mấy ngày nữa là ngày nghỉ của thư viện Hoài Đức.” Vân Sơ nhìn hắn ta nói: “Chờ đến tháng chín là phải tới Quốc Tử Giám cầu học, chờ phụ thân con khỏi bệnh thì bảo ngài tìm cách tiến cử con đến diện kiến lão sư của Quốc Tử Giám.”
Tạ Thế An vốn muốn mở lời nhờ ngoại công đưa hắn đến bái phỏng Tế tửu Quốc Tử Giám, nhưng mẫu thân đã mở lời như vậy, hắn cũng chẳng tiện yêu cầu thêm.
Hắn chắp tay rời khỏi thiên thính.
Chỉ một lát sau, đám người đến thỉnh an đều đã tề tựu đông đủ.
Dạo gần đây, Tạ gia xảy ra muôn vàn chuyện, tâm tình của Tạ gia chúng nhân cũng biến chuyển khôn lường.
Thính Vũ nắm tay Tạ Thế Doãn an tĩnh đứng đấy, ngoài mấy câu thỉnh an ra, chẳng hề mở lời thêm.
Đào di nương ngày ngày chăm sóc Tạ Thế Khang, hài tử sinh non vốn dĩ khó bề nuôi nấng hơn nhi đồng thường nhật gấp bội, dẫu có nhũ mẫu giúp đỡ nhưng một phụ nhân trẻ tuổi như nàng cũng đã sắp kiệt sức rồi.
Giang di nương đang hầu hạ Tạ Cảnh Ngọc dưỡng bệnh, thức đêm thức hôm, sắc diện cũng chẳng mấy tươi tắn.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì hãy lui ra đi.” Vân Sơ khẽ phất tay áo, mấy di nương cúi đầu rồi lũ lượt lui ra ngoài.
Nàng trở lại nội thất, thay một bộ xiêm y gọn gàng, linh hoạt, mang theo một số vật dụng tiểu hài tử yêu thích, chuẩn bị khởi hành đến thôn trang suối nước nóng ở ngoại thành.
Vừa ra tới sân Sanh Cư, Giang di nương đã quay lại nói: “Phu nhân, đại nhân nói có chuyện quan trọng muốn thương nghị cùng phu nhân, mời phu nhân sang đó một chuyến.”
Vân Sơ khẽ nhíu mày: “Cứ bảo ta không tiện lúc này.”
“Chiều hôm qua đại nhân đã cho thiếp thân tới Sanh Cư rất nhiều lần mà không đợi được phu nhân hồi phủ đành phải thôi vậy.” Giang di nương nhỏ giọng nói: “Phu nhân vẫn nên đi một chuyến thì hơn.”
Vân Sơ nhẩm tính giữa trưa nàng mới có thể hồi phủ.
Nàng khẽ nhếch môi, theo Giang di nương tới thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc.
Vừa mới bước vào đã ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c nồng nặc lan tỏa khắp viện.
“Đại nhân, phu nhân đã tới.”
Giang di nương đứng ngoài cửa bẩm báo. Đợi Vân Sơ bước vào, nàng liền quay sang canh lò t.h.u.ố.c trong bếp.
Vân Sơ cất bước đi vào: “Đại nhân cho gọi thiếp đến, là có chuyện gì muốn thương nghị ư?”
Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc dừng trên xiêm y của nàng cùng với lối trang điểm khác thường ngày, hắn mở miệng: “Phu nhân muốn ra ngoài sao?”
“Ừ, ra thôn trang ngoại thành.” Vân Sơ hờ hững đáp lời: “Thời gian đã không còn sớm, có chuyện gì, xin hãy mau chóng nói ra.”
Lúc nàng nói chuyện, có để ý tới gương mặt của Tạ Cảnh Ngọc trắng bệch đến rợn người, vốn dĩ da hắn đã trắng, sau khi mắc bệnh thì lại càng trắng hơn.
Nàng còn thấy trên cửa sổ cạnh giường bệnh xuất hiện thêm một chậu hoa, chẳng hay có tự bao giờ.
Nàng đến gần, cẩn thận nhìn kỹ, không khỏi khẽ cong môi cười, nàng liền nhận ra loài hoa này.
Không lâu trước đây, nàng tìm phương t.h.u.ố.c tránh thai cho Tạ Cảnh Ngọc thì có thấy qua loại hoa này trong sách, có thể khiến nam nhân đoạn tuyệt đường con cái, lại còn vô vàn tác dụng phụ khác.
Nàng mở miệng: “Đây là hoa ai mang tới?”
“Vài hôm trước, An ca nhi mang đến.” Tạ Cảnh Ngọc không muốn nói chuyện này, hắn dừng một chút rồi nói: “Chẳng hay nhạc phụ đại nhân dạo này có bận rộn không? Nàng có thể nhờ người đưa An ca nhi đi bái phỏng tế tửu Quốc Tử Giám được chăng?”
Vân Sơ cười nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tạ Thế An quả nhiên nhẫn tâm, lại có thể ra tay độc địa với chính phụ thân ruột thịt của mình.
Nàng mở miệng: “Mấy ngày nữa là phụ thân ta rời kinh, e rằng không có thời gian bái phỏng tế tửu Quốc Tử Giám. An ca nhi ưu tú như vậy, dẫu phụ thân ta không ra mặt, hẳn cũng có thể lọt vào mắt xanh của tế tửu Quốc Tử Giám. Phu quân cứ chuyên tâm dưỡng bệnh, đừng bận lòng những việc này.”
Nàng dứt lời, liền cất bước rời đi.
Vân Sơ mang theo Thính Tuyết ra khỏi kinh thành, ngồi xe ngựa một hồi, cũng đã tới cổng thôn trang.
Đây là lần thứ ba nàng đến nơi này, chứng kiến cảnh tượng khác hẳn hai lần trước. Cổng thôn trang sáng bừng rạng rỡ, chẳng còn dáng dấp hoang phế của một thôn trang bị bỏ hoang suốt hơn hai mươi năm ròng. Bên trong, nơi đây rộng rãi khôn cùng, cây cối xanh tốt, non bộ suối nhỏ hài hòa, rường cột chạm trổ tinh xảo, kết cấu đẹp đẽ lạ thường.
“Bái kiến Tạ phu nhân!”
Trình trang chủ dẫn toàn bộ hạ nhân trong thôn trang ra thỉnh an Vân Sơ.
Ngoài trang chủ và một ma ma quản gia là người của phủ Bình Tây Vương thì những người còn lại đa số đều là người do Trần bá sắp đặt, trong đó Thính Sương và Cửu Nhi đều là tâm phúc của Vân Sơ.
“Nay còn thiếu vài người của phòng thu chi.” Trình trang chủ cung kính nói: “Ý chỉ của Vương gia là muốn Tạ phu nhân sắp xếp người của phòng thu chi.”
Phòng thu chi chính là nơi chuyên cai quản ngân khố. Trong lẽ thường tình, hai bên sẽ dốc sức cài cắm người phe mình vào đây để tư lợi cho bản thân.
Hành động này của Bình Tây Vương không biết là do hắn quả thực vô tâm hay đang cố ý thử thách nàng.
Vân Sơ chưa hoàn toàn chấp thuận, nàng cất lời nói: “Ta chỉ có thể sắp xếp hai ba người, hai người còn lại phải nhờ Trình trang chủ chọn người nào đáng tin cậy.”
Trình trang chủ gật đầu đồng ý.
Lời vừa dứt, một chiếc xe ngựa đã dừng trước cổng thôn trang. Xe còn chưa dừng hẳn thì một tiểu tử khôi ngô đã nhảy xuống, chạy vọt vào.
“Vân di, ta rất nhớ di nương!”
Sở Hoằng Du nhanh nhẹn trèo lên người Vân Sơ.
Bởi lẽ hôm qua có tên Vân Chấn Giang cứ chằm chằm nhìn ngó, cậu bé chẳng được ôm mẫu thân lấy một cái nào.
Vân Sơ vừa bế tiểu gia hỏa lên, Sở Trường Sinh cũng đã chạy đến. Nàng đưa tay còn lại ôm lấy tiểu cô nương, mỗi bên một đứa.
May mà nàng đã chọn một bộ xiêm y gọn gàng, nếu không sẽ chẳng tiện ôm hai đứa nhỏ. Cũng bởi chúng gầy gò, nhẹ tựa lông hồng, bằng không nàng cũng không ôm nổi. Song, trong thâm tâm, nàng lại mong bọn chúng sẽ mũm mĩm hơn đôi chút, béo tốt hơn chút nữa…
Thấy một màn này, Trình trang chủ thất thần, kinh ngạc vô ngần.
Quan hệ giữa Tạ phu nhân và hai vị tiểu chủ tử của vương phủ từ bao giờ đã thân thiết đến vậy?
Ông ấy ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ung dung như mọi khi của Vương gia. Khi ánh mắt dừng lại trên người Tạ phu nhân, khóe môi hắn khẽ cong lên một nụ cười nhạt.
Ông ấy lại càng thêm kinh ngạc.
Ông ấy là người cũ của Ân gia, từ trước tới nay vẫn luôn phục vụ Vương gia, cũng thường xuyên tiếp xúc với Vương gia. Có thể nói, ông chưa từng thấy Vương gia nở một nụ cười thật sự.
Trước đây, ông ấy chỉ từng thấy Vương gia cười lạnh, còn nụ cười thản nhiên đến vậy, thì chưa từng xuất hiện.
“Du ca nhi, trèo xuống.” Sở Dực thản nhiên cất lời: “Ngươi là nam tử, sao có thể để Tạ phu nhân cứ ôm mãi như vậy?”
Vị nữ tử trước mắt ôm hai đứa nhỏ, lưng nàng khẽ cong xuống, hiển nhiên là đang cố hết sức lực.
Sở Hoằng Du vùng vằng, chẳng chịu buông.
Ánh mắt Sở Dực lạnh đi mấy phần, phảng phất uy hiếp.
Tiểu gia hỏa biết nếu cậu bé không ngoan ngoãn nghe lời, lần sau phụ vương sẽ chẳng cho cậu bé ra ngoài cùng nữa.
Cậu bé đành lòng lê chân bò xuống khỏi người Vân Sơ.
Vân Sơ ôm tiểu cô nương vẫn an tĩnh trong lòng, hành lễ với Sở Dực: “Bái kiến Vương gia.”
Sở Dực xua tay: “Ta và ngươi cùng nhau quản lý thôn trang này. Tạ phu nhân vẫn còn hành lễ với ta, thật khách sáo quá đỗi.”
Vân Sơ dần dần cảm thấy Bình Tây Vương khiến người ta khiếp sợ này lại hết sức bình dị, thân thiện…