Nó đúng là thông minh mà, họ của nó và họ của mẫu thân nằm cạnh nhau, hợp thành Sở Vân Chi Thượng, không ngờ cả mẫu thân và phụ vương đều hài lòng.
Tiểu gia hỏa tựa vào án thư, thấy hai chữ “Sở” và “Vân” song song nhau, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Vân Sơ viết xong bốn chữ này mới phát giác ra đây không phải là sự kết hợp giữa họ của nàng và họ của Bình Tây Vương sao...
Nàng nhìn nam nhân trước mặt, sắc mặt của nam nhân này vẫn thản nhiên, cứ như không có gì xảy ra.
Nếu nàng nói có điều không ổn thì lại trông có vẻ như phụ nhân nghĩ nhiều.
Lúc này, Trình trang chủ canh giữ bên ngoài đi vào trong, lấy tờ giấy đi rồi sai người đi tìm thợ giỏi làm biển hiệu.
Vân Sơ mấp máy môi, cuối cùng vẫn im lặng.
Nàng đưa tờ giấy viết tên từng bể tắm nóng cho Sở Dực xem qua.
Sở Dực nghiêm túc xem: “Ai cũng nói dung mạo của Tạ phu nhân xuất sắc nên mới đặt cho người danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Theo ta thấy thì Tạ phu nhân hẳn phải là tài nữ đệ nhất kinh thành mới phải.”
Vân Sơ: “...”
Cũng không khoa trương đến vậy chứ.
Sở Hoằng Du nắm tay áo Sở Dực: “Phụ vương, Vân di lợi hại như vậy, cho Vân di làm lão sư cho con được không?”
Vân Sơ bật cười: “Du ca nhi chớ có nói đùa.”
Vương phủ vốn không thể nào mời một phụ nhân về làm lão sư, mà một nữ nhân đã xuất giá như nàng cũng chẳng tiện đến vương phủ giảng dạy.
Đang lúc chuyện trò, Trình trang chủ bước vào: “Khải bẩm Vương gia, Tạ phu nhân, cơm trưa đã chuẩn bị xong, mời hai vị đến phòng khách dùng bữa.”
Vân Sơ không định ở lại dùng cơm, song hai đứa nhỏ một trái một phải cứ níu kéo nàng, đôi mắt trong veo ngóng trông nhìn nàng, khiến nàng căn bản không thể cự tuyệt, đành phải theo chúng đi tới phòng khách.
Phòng khách ở thôn trang đúng là danh xứng với thực.
Bốn phía đều là những đóa hoa đua sắc, đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím rực rỡ, khiến lòng người thư thái, tinh thần sảng khoái.
Chẳng hay đại sảnh huân hương gì mà hình như có thể đuổi muỗi, tìm khắp cũng không thấy một con muỗi nào.
Gà Mái Leo Núi
“Tạ phu nhân.” Sở Dực ra hiệu mời: “Ta còn công việc cần xử lý, chỉ có thể phiền Tạ phu nhân bồi hai hài tử dùng cơm trước vậy.”
Trình trang chủ yên lặng rũ mắt.
Lần trước Vương gia tới thôn trang đã đẩy hết mọi công việc đi, hiện tại làm gì còn việc nào cần xử lý nữa.
Vì giữ thanh danh cho Tạ phu nhân, Vương gia thậm chí còn phải tìm cớ như vậy.
Vương gia bọn họ vốn không phải người có tâm tư tỉ mỉ, có thể nghĩ tới từng lễ tiết nhỏ nhặt này quả thật không dễ chút nào.
Ông ấy cảm thấy không chỉ tiểu thế tử cùng tiểu quận chúa đối xử khác biệt với Tạ phu nhân, mà dường như trong lòng Vương gia, Tạ phu nhân cũng chẳng phải người bình thường.
Sở Dực xoay người đi ra khỏi phòng khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn vừa đi, Vân Sơ mới nhẹ nhàng thở ra.
Nam nữ đã bảy tuổi thì không nên ăn cùng bàn, cũng không hẳn là đúng bảy tuổi mà là sau khi đã hiểu chuyện, nữ tử sẽ cố gắng tránh ngồi ăn cùng bàn với ngoại nam.
Giáo dưỡng từ nhỏ luôn nhắc nhở nàng phải giữ khoảng cách với nam tử, vì hai hài tử mà nàng và Bình Tây Vương đã quá mức thân cận, song ngày thường lui tới cũng xem như là trong khuôn khổ lễ pháp.
Dù nàng đồng ý với Du ca nhi sẽ ở lại thôn trang dùng cơm, nhưng lúc nãy cũng chỉ nghĩ sẽ đứng bên cạnh trò chuyện cùng Du ca nhi và Trường Sinh...
Hiện tại Bình Tây Vương đã đi rồi, nàng cũng không cần cố kỵ mấy thứ lễ nghi đó nữa.
Nàng ngồi xuống bàn ăn.
Hai đứa nhỏ đều có trù sư chuyên phụ trách cơm nước, phía sau còn có ma ma và nha hoàn hầu hạ, trên cơ bản nàng chẳng cần động tay vào việc gì.
“Tạ phu nhân, bàn đồ ăn này đều được làm từ nguyên vật liệu nuôi trồng tại thôn trang.” Trình trang chủ cung kính nói: “Đây là rau dại, tuy tên không dễ nghe nhưng hương vị ngọt thanh ngon miệng vô cùng; đây là gà rừng của thôn trang, thịt đặc biệt tươi ngon; đây cũng là cá vừa vớt lên từ hồ trong sơn trang, đại phu nói loại cá này chịu ảnh hưởng của suối nước nóng, ăn vào rất có ích cho thân thể...”
Đây là lần đầu tiên Vân Sơ được nếm thức ăn sơn dã, đúng như lời trang chủ nói, hương vị ngọt thanh ngon miệng, khiến nàng cứ muốn ăn mãi không thôi.
Đang ăn thì nàng bỗng cảm thấy cánh tay ngứa ngáy, bèn buông đũa vén ống tay áo lên, lại thấy trên cánh tay đã nổi đầy những nốt mụn đỏ.
Nàng còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã mất đi ý thức, té ngã khỏi ghế.
Cũng may Thính Sương và Thính Phong đang đứng phía sau, vội vàng đỡ lấy nàng.
“Vân di!”
Sở Hoằng Du sợ tới mức la toáng lên, vội vàng nhào tới bên nàng.
“Phu nhân!” Thính Phong hoảng sợ không nhẹ, liên tục hô to: “Phu nhân làm sao vậy phu nhân!”
Trong nháy mắt, cổ và mặt của Vân Sơ cũng hiện lên vô số nốt đỏ.
Thính Sương biến sắc: “Trình trang chủ, có phải mấy món này có nấm không?”
Trình trang chủ vội vàng đáp: “Ngọn núi đằng sau thôn trang có rất nhiều nấm dại, đầu bếp cố ý dùng nấm dại lọc dầu để nấu đồ chay, chẳng lẽ Tạ phu nhân không dùng được nấm sao?”
Thính Sương nhớ lại mười mấy năm về trước, lúc phu nhân bốn năm tuổi, cũng lỡ ngộ độc nấm dại mà nổi ban khắp người, không chỉ ngoài da mà trong khoang miệng cũng có, yết hầu bị nghẽn lại, suýt nữa đã tử vong vì tắc nghẽn đường thở…
“Mau đi mời Tất lang trung đến đây!” Sở Dực chẳng hay đã xuất hiện tự bao giờ, lạnh lùng cất lời: “Nhanh lên!”
Tất lang trung là vị đại phu chuyên lo việc trị bệnh cho Vương phủ, từ trước đến nay luôn chăm sóc sức khỏe cho hai hài tử.
Hắn nhớ lúc Trường Sinh chừng một tuổi hơn, bỗng chốc toàn thân nổi ban, hôn mê bất tỉnh, cuối cùng được Tất lang trung cứu sống.
Sau này mới hay, nguyên do là hôm đó nhũ mẫu ăn phải nấm, Trường Sinh b.ú sữa của nhũ mẫu nên mới bị nhiễm độc.
Hắn không biết tình huống của Tạ phu nhân có giống vậy chăng, trước hết đành phải mời Tất lang trung đến.
Hắn thấy Vân Sơ thân hình mềm oặt nằm trong lòng Thính Sương và Thính Phong, không chút chần chừ bước đến, khom lưng chuẩn bị bế nàng lên.