Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 174



Vừa đến gần, hắn đã ngửi được một mùi hương độc đáo khôn cùng trên người nàng.

Tay hắn chững lại, lui về phía sau vài bước, điềm nhiên phân phó: “Hai ma ma các ngươi đỡ Tạ phu nhân vào nội thất.”

Hai ma ma chuyên lo việc chăm sóc hai hài tử bước qua, giúp Thính Sương và Thính Phong đỡ Vân Sơ từ phòng khách về viện tử, đặt nàng nằm lên giường.

“Vương gia, nô tài tội đáng vạn chết!”

Trình trang chủ quỳ sụp xuống, vung tay tự vả vào mặt hai cái.

Hắn theo Sở Dực đã nhiều năm, sao lại không nhận ra vị trí của Tạ phu nhân trong lòng Vương gia thật khác thường, mà hắn lại để nàng bị nạn, khiến nàng hôn mê bất tỉnh.

Nếu Tạ phu nhân xảy ra chuyện gì, ngay cả cái mạng này của hắn cũng không đủ để đền bù.

Hành động của hắn khiến Sở Hoằng Du bật khóc lớn: “Phụ vương, có phải Vân di sắp c.h.ế.t không, không, con không muốn...”

Hai mắt to của Sở Trường Sinh đong đầy nước, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài, chỉ im lìm sụt sịt khóc.

Sở Dực vốn đang muốn nổi cơn lôi đình, chỉ đành cố nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Nếu bổn vương lại thấy nấm dại xuất hiện ở trang viên thì cái đầu trên cổ ngươi cũng không cần nữa.”

Trình trang chủ lau đi những giọt mồ hôi lạnh: “Dạ, Vương gia!”

Sở Dực bế Trường Sinh lên: “Trường Sinh ngoan, đừng khóc, phụ vương đưa con đi xem Vân di.”

Sở Hoằng Du sụt sịt nức nở theo sau hắn, ba phụ tử cùng đi vào viện Vân Sơ, Cửu Nhi đang đứng canh trước cửa, Thính Phong và Thính Sương ở bên trong hầu hạ.

Sở Hoằng Du lau nước mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào hỏi: “Cửu Nhi tỷ tỷ, Vân di thế nào rồi?”

Nó không dám đi vào, e sợ sẽ không kìm được mà òa khóc lớn, lại sợ khiến muội muội cũng hoảng sợ mà khóc theo.

Cửu Nhi lắc đầu: “Thưa tiểu thế tử, phu nhân vẫn còn hôn mê.”

Đang nói thì trong nội thất vọng ra tiếng reo mừng của Thính Sương: “Phu nhân, ngài tỉnh rồi!”

Vân Sơ chậm rãi mở mắt.

Nàng cảm giác yết hầu như bị vật gì đó nghẹn lại, nói chuyện có chút khó khăn, tuy rằng khó chịu song không còn cảnh tắc nghẽn đường thở như trước.

Nàng loáng thoáng nhớ lúc nàng bốn năm tuổi, cũng vì lỡ ăn phải nấm dại mà hôn mê suốt ba ngày ba đêm, hẳn là bây giờ đã trưởng thành nên sức đề kháng với độc nấm cũng mạnh hơn, bằng không đã chẳng thể tỉnh lại nhanh đến thế.

“Vân di, ngài vô sự, thật tốt quá!”

Sở Hoằng Du bất chấp tất cả lao vào, bắt lấy tay Vân Sơ, ngấn lệ không kìm được.

Khó khăn lắm mới tìm lại được mẫu thân, còn chưa có cơ hội sống cùng nhau, nó tuyệt đối không chấp nhận cảnh phải mất đi mẫu thân...

Gà Mái Leo Núi

Sở Trường Sinh thoát khỏi vòng tay Sở Dực, nhanh chóng chạy vào trong, lại không chú ý tới ngạch cửa, suýt nữa đã ngã nhào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Dực dứt khoát vớt nữ nhi của mình lên, ôm nàng bé nhỏ vào trong, nhưng hắn cũng chỉ đứng ngay cửa chứ không tiếp tục bước vào. Tiểu cô nương vòng qua tấm bình phong, bổ nhào vào người Vân Sơ, chẳng mảy may ghét bỏ những nốt đỏ trên làn da nàng, chỉ ôm lấy nàng không rời.

Sở Dực nhìn xuyên qua bình phong, loáng thoáng thấy hai hài tử đang tựa vào Vân Sơ.

Giữa giây phút này, hắn nghĩ nếu nàng chưa xuất giá, hắn có lẽ đã được phép vòng qua bình phong mà bước vào chăng?

Chợt nghĩ lại, e rằng khó lòng được vậy. Nữ tử chưa xuất các càng chú trọng cách biệt nam nữ, chỉ e muốn được diện kiến nàng cũng là điều khó khăn.

Dẫu nàng đã xuất giá hay chưa, hắn cũng không có tư cách đường hoàng đứng trước giường nàng.

Chỉ trừ khi, hắn là trượng phu của nàng.

Ý niệm này vừa trỗi lên thì cứ như cỏ dại hoang dại, lan tràn khắp cõi lòng.

Tất lang trung mau chóng đến.

Lão xách theo hòm thuốc, vội vàng vào nội viện của Vân Sơ, vòng sợi chỉ tơ quanh mạch tượng của Vân Sơ.

“Huyết hư cảm phong, cần phải tránh gió.” Tất lang trung nhanh chóng kết luận: “Chỉ là ăn trúng nấm dại, sau này tránh ăn là được. Lão phu kê hai phương thuốc, một thang để dưỡng khí huyết, thang còn lại là trị ngứa.”

Lang trung cầm bút lông thảo nhanh, chỉ một lúc sau đã viết xong, đưa hai phương t.h.u.ố.c cho Cửu Nhi. Nàng vội vàng ra ngoài cổng thôn tìm người phi ngựa tới d.ư.ợ.c đường bốc t.h.u.ố.c thang.

“Lão phu hành y hơn ba mươi năm, Tạ phu nhân là người thứ hai hôn mê vì ăn nấm dại.” Tất lang trung mở miệng: “Người đầu tiên chính là tiểu quận chúa.”

Vân Sơ đột nhiên cứng đờ, nét mặt hiện rõ vẻ khó tin.

Chẳng lẽ tiểu Trường Sinh cũng vậy sao?

Há lại có sự trùng hợp đến vậy?

“Tạ phu nhân có thể ngâm suối nước nóng một chút, có tác dụng giúp giải độc, tiêu ban nhanh hơn.” Tất lang trung nói với Sở Dực: “Nếu tiểu quận chúa cũng ở thôn trang thì ngày mai thử châm cứu cho tiểu quận chúa xem sao, phải xem châm cứu trong suối nước nóng sẽ liệu có đạt hiệu quả ra sao.”

Vừa nghe mấy lời này, thân thể Sở Trường Sinh run lên, rụt mình vào n.g.ự.c Vân Sơ, toàn thân run rẩy không thôi.

Sở Hoằng Du nhăn mũi lại, siết chặt nắm tay nhỏ: “Tất lang trung là người xấu, lão châm kim vào người muội muội, những vết kim trên người muội muội đều là do lão ấy gây ra. Đồ người xấu, lão già xấu xa!”

Tất lang trung sờ mũi.

Lão đã ở cùng tiểu thế tử và tiểu quận chúa hơn ba năm, hai vị tiểu chủ tử chỉ cần trông thấy lão là lại trốn tránh, cứ như gặp phải hung thần ác sát.

Nhưng lão đã thành quen.

Lại nghe thấy một giọng nữ nhân dịu dàng vang lên: “Du ca nhi, Tất lang trung châm cứu cho Trường Sinh là để điều trị thân thể cho muội muội con. Con cũng đâu muốn muội muội cứ mãi yếu ớt như vậy, đến cả mèo con cũng không thể ôm được, đúng không nào?”

Giọng điệu nàng có phần khàn khàn, vừa ôn hòa lại vừa kiên quyết.

Sở Hoằng Du đương nhiên biết chân lý ấy, nhưng sau mỗi lần châm cứu, muội muội đều sẽ trầm mặc hơn, ngay cả thân ca ca như nó cũng khó lòng tiếp cận.