Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 176



Vân Sơ ngâm mình trong suối nước nóng một lúc lâu, cảm thấy thân thể dần ấm áp. Nàng cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy những nốt ban đỏ đã lặn đi rất nhiều.

Nàng đứng dậy, ngồi lên tảng đá bên bể tắm, cười nói: “Trường Sinh, con có thấy bên kia có rất nhiều hoa không? A di muốn một đóa hoa đỏ, ba đóa hoa lam, năm đóa hoa vàng, con có thể hái giúp ta được chăng?”

“Để con, để con!” Sở Hoằng Du nóng lòng không chờ được, muốn chạy ngay qua đó.

Vân Sơ nhìn thằng nhóc, khẽ lắc đầu.

Trường Sinh không phải là không thể nói, mà là vì một lý do nào đó, con bé đã từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Đại phu chỉ có thể điều trị thân thể cho con bé, song lại khó có thể xóa bỏ sự kháng cự của con bé đối với thế giới này.

Nếu nàng có thể bước vào thế giới của Trường Sinh, ắt hẳn nàng sẽ có thể đưa tiểu cô nương thoát ly khỏi không gian nhỏ bé ấy.

Tiểu cô nương khựng lại, quay sang nhìn nàng, mất một lát thời gian để hiểu được những lời này, rồi men dọc theo bờ bể tắm, bước tới phía đối diện.

Phía bên kia là muôn vàn loài hoa rực rỡ sắc màu. Tiểu cô nương tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được những màu Vân Sơ muốn, hái xuống, đếm đi đếm lại, rồi quay lại đặt vào tay Vân Sơ.

“Oa, Trường Sinh khéo léo quá!” Vân Sơ bế con bé đặt lên lòng mình: “A di vô cùng thích, đa tạ Trường Sinh!”

Tiểu cô nương mím môi, ngượng nghịu hé nụ cười.

Gà Mái Leo Núi

“Trường Sinh, con xem, đây là hoa màu đỏ này, màu đỏ đây ——” Vân Sơ dạy con bé mở miệng: “Con hãy nói theo a di, đỏ...”

Tiểu cô nương mấp máy môi nhưng lại không thể phát ra âm thanh.

Vân Sơ nghĩ, có lẽ là do từ này khó phát âm chăng. Hài tử mới chập chững tập nói, thường sẽ bập bẹ những từ như cha, nương trước tiên.

Nàng thay đổi cách thức, kiên nhẫn nói: “Nào, Trường Sinh, con nói theo a di, cha ——”

“A di, để con dạy muội muội.” Sở Hoằng Du trườn tới, chỉ vào Vân Sơ cất lời: “Trường Sinh, muội xem, nương —— đây chính là nương của chúng ta.”

Vân Sơ toan uốn nắn lại lời thằng bé.

Mãi mới khiến Du ca nhi sửa miệng gọi a di, nàng chẳng thể nào để tiểu cô nương vừa mở lời đã nói sai được.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy một âm thanh mềm mại như tơ vang lên: “Nương...”

Thanh âm này, mềm mại, ngọt ngào tựa một viên kẹo ngọt, khiến lòng người như muốn tan chảy.

Vân Sơ không thể tin nổi: “Trường Sinh, là con vừa thốt lời ư?”

“Phải, phải! Là âm thanh của muội muội!” Sở Hoằng Du vô cùng phấn khích: “Mau nào, Trường Sinh, hãy gọi một tiếng nữa đi!”

Tiểu cô nương nhìn hai người trước mặt đang ngóng chờ nhìn mình, đôi mắt cười của con bé cong cong tựa mảnh trăng non, rõ ràng thốt lên: “Nương.”

“Ôi chao, muội muội thực sự đã cất tiếng!” Sở Hoằng Du mừng rỡ nhảy cẫng, vội vã lao ra khỏi bể tắm: “Phụ vương, phụ vương! Muội muội có thể nói rồi, ngài mau tới đây xem, muội muội quả thật đã biết nói!”

Các ma ma canh giữ bên ngoài đều không thể tin vào những gì mình nghe thấy, tiểu quận chúa vậy mà đã có thể thốt nên lời sao?

Họ chẳng kịp đi kiểm chứng, đã vội vàng chạy đi bẩm báo Sở Dực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khi Sở Dực đến, Vân Sơ và tiểu cô nương đã thay xong xiêm y. Nàng mỉm cười dịu dàng nói: “Trường Sinh, con gọi một tiếng phụ vương đi nào...”

“Cha ——”

Tiểu cô nương rụt rè cất tiếng gọi.

Vừa nãy Du ca nhi dạy bé gọi nương, giờ Vân Sơ lại dạy bé gọi cha.

Trái tim trong n.g.ự.c Sở Dực đập thình thịch không thôi, đôi tay cũng khẽ run lên. Hắn vươn đôi tay: “Trường Sinh, lại đây, cha bế con.”

Tiểu cô nương vẫn ôm chặt cổ Vân Sơ, nhất quyết không chịu buông tay.

Vân Sơ ôn tồn nói: “Trường Sinh, đó là phụ thân của con, là người vẫn luôn yêu thương, che chở con. Người ấy là cha yêu con nhất trên đời này.”

Tiểu cô nương ngẩng đầu, chầm chậm quay nhìn về phía Sở Dực, mãi lúc này mới từ từ vươn tay ra.

Gương mặt băng lãnh của Sở Dực lập tức tan chảy, trong khoảnh khắc tựa như trăm hoa đua nở. Hắn ôm lấy nữ nhi vào lòng, dịu dàng nói: “Trường Sinh, con gọi một tiếng phụ thân nữa được không?”

Sở Trường Sinh khẽ khàng gọi: “Cha.”

“Phụ vương, ngài xem, muội muội thực sự đã cất tiếng rồi!” Sở Hoằng Du hưng phấn không thôi, nhảy nhót như một chú khỉ con: “Muội muội chẳng những biết gọi cha, mà còn biết gọi nương nữa đó! Trường Sinh, muội mau nói cho phụ vương nghe đi!”

Sở Trường Sinh lập tức ngoan ngoãn nhìn về phía Vân Sơ, ngọt ngào cất tiếng: “Nương!”

Tiếng cha, tiếng nương nối tiếp nhau, khiến Vân Sơ trong lòng nảy sinh cảm giác thật kỳ lạ.

Đứng cùng một chỗ với ba phụ tử Bình Tây Vương, loại cảm giác kỳ lạ này càng hiển hiện rõ mồn một... Cứ như thể một gia đình bốn người vậy...

Nàng vội vàng xua đi ý nghĩ hoang đường này khỏi tâm trí, cất lời: “Vương gia, thời gian không còn sớm nữa, ta xin cáo lui.”

“A di, đừng đi mà!” Sở Hoằng Du ôm chặt lấy đùi nàng: “Ngày mai Trường Sinh phải châm cứu liệu thương, mỗi lần đều mất nửa canh giờ, a di có thể ở lại với Trường Sinh được không?”

Lòng Vân Sơ lại một lần nữa mềm nhũn.

Nàng nhận ra, bản thân thật khó lòng từ chối hai hài tử này.

“Trường Sinh, muội mau năn nỉ a di ở lại đi!” Sở Hoằng Du vội vã gọi muội muội phụ giúp.

Khoảng thời gian hôm nay quả thực quá đỗi ngắn ngủi, mọi niềm vui vừa mới chớm nở đã phải vội vã kết thúc.

Nó chỉ mong được cùng mẫu thân, cùng muội muội, miễn cưỡng thêm cả phụ vương ở lại thôn trang này, sống một đời tiêu diêu tự tại, vô ưu vô lo...

Sở Trường Sinh trượt khỏi vòng tay Sở Dực, níu lấy tay Vân Sơ: “Nương... Nương...”

Bé con chỉ biết lặp đi lặp lại một tiếng gọi ấy, đôi mắt to tròn tràn ngập mong chờ, kỳ vọng Vân Sơ đừng rời đi, hy vọng nàng có thể ở lại bên mình.

Vân Sơ khẽ nghiêng đầu: “Thính Phong, ngươi hãy về Tạ gia báo tin một lời, cứ nói thôn trang còn có việc cần xử lý, đêm nay ta không thể về kịp.”

Thính Phong khẽ gật đầu, cùng xa phu quay trở về thành.

Khi về tới Tạ gia, trời cũng đã chạng vạng tối. Thính Phong trực tiếp đến viện của Tạ Cảnh Ngọc, thấy nha hoàn đang ở ngoài sắc t.h.u.ố.c thang, còn Thính Vũ thì ở buồng trong hầu hạ.