Thấy Thính Vũ tận tâm hầu hạ Tạ Cảnh Ngọc dùng bữa, Thính Phong trong lòng khẽ lộ vẻ châm biếm. Song, nàng lại cúi đầu, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, rồi cất lời: “Đại nhân, phu nhân vẫn chưa xử lý xong mọi việc ở thôn trang, có lẽ ngày mai mới có thể hồi phủ.”
Thính Vũ khựng người: “Thôn trang của phu nhân lại bận rộn đến thế ư?”
Theo điều nàng ta biết thì hồi môn của phu nhân đều do Trần bá quản lý, mỗi quý chỉ cần mang sổ sách tới cho phu nhân xem là đủ. Phu nhân xưa nay rất ít khi đích thân tới thôn trang xử lý công việc, cớ sao bây giờ lại bận đến nỗi đêm không về nhà?
“Vũ di nương vốn chẳng màng hồi môn, tất nhiên không rõ phu nhân bận rộn đến nhường nào.” Thính Phong khẽ rũ mi: “Đại nhân, nô tỳ còn phải về thôn trang hầu hạ phu nhân, xin phép cáo lui trước.”
Nàng ấy cúi đầu đi ra ngoài.
Thính Vũ đút một miếng đồ ăn cho Tạ Cảnh Ngọc, vờ như vô tình nói: “Đại nhân bệnh đến nông nỗi này, cớ sao phu nhân vẫn còn tâm tư bận bịu việc bên ngoài... Mới vừa rồi, Thính Phong cũng không một lời hỏi thăm bệnh tình của đại nhân...”
Sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc chợt trầm xuống.
Quả thực là vậy. Y đã bệnh đến mức không thể rời giường, ngay cả việc dùng bữa cũng cần người hầu hạ, nhưng Vân Sơ lại vì chút sinh ý cỏn con mà đêm không về nhà.
Gà Mái Leo Núi
Nếu số bạc nàng kiếm được đều dùng cho Tạ gia thì y chẳng nói làm gì, nhưng giờ đây đến hồi môn của Phinh tỷ nhi nàng cũng chẳng màng tới. Trong ngoài Tạ phủ có không ít nơi cần bạc, nàng đều làm như không nhìn thấy... Nàng kiếm nhiều bạc đến thế, rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Màn đêm buông xuống.
Trên không trung lấp lánh ánh sao, tinh tú giăng đầy trời khiến lòng người cũng trở nên khoáng đạt hơn.
Vân Sơ an tọa giữa sân, vầng trăng sáng vằng vặc chiếu rọi lên đôi vai nàng.
Giờ khắc này, tâm tình nàng thật yên tĩnh, chẳng cần suy tính, chẳng cần mưu kế, chẳng còn u ám tối tăm, chỉ cần lẳng lặng ngắm sao thưởng trăng.
Bên ngoài tiểu viện, Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh đang ghé tai to nhỏ. Hai tiểu gia hỏa nương theo ánh trăng mà mò vào bụi hoa.
Lão ma ma lo lắng đến toát mồ hôi: “Ôi tiểu tổ tông của ta, đừng chui sâu vào đó, ban đêm có rắn rết, cẩn thận chút chứ...”
Sở Hoằng Du chẳng thèm nghĩ nhiều như vậy. Nó lôi kéo muội muội hái đủ loại hoa đủ màu sắc, sau đó nhờ lão ma ma dùng dây thừng bó buộc lại.
Tiểu tử ôm bó hoa đã được bó buộc tinh tươm, nhanh chân chạy tới viện của Sở Dực.
Viện tử này rất gần viện của Vân Sơ, có một bức tường cao sừng sững ngăn cách hai sân viện.
“Phụ vương!”
Sở Dực đang xem công văn thì ngẩng đầu lên, trông thấy đôi nhi nữ của mình đang chạy ào vào.
Y buông bút lông, bế tiểu cô nương đặt lên đùi mình: “Trường Sinh, gọi cha nào.”
Sở Trường Sinh không gọi mà lại nhét bó hoa kia vào n.g.ự.c y, mềm mại nói: “Cho, cho... nương...”
Sở Dực nghe không hiểu, chẳng rõ con bé có ý gì.
“Phụ vương, Vân di rất thích hoa.” Sở Hoằng Du cười hì hì nói: “Ngài cầm bó hoa này đi tặng cho Vân di được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Dực nhíu mày: “Hồ đồ!”
“Phụ vương, ngài đưa đi, đưa đi mà!” Sở Hoằng Du lắc lắc cánh tay y: “Vân di đã dạy muội muội gọi cha, không phải ngài nên cảm tạ Vân di sao?”
Sở Dực: “...”
Đương nhiên là phải cảm tạ, nhưng tặng hoa thì là kiểu cảm tạ gì vậy?
Trong thế gian người trưởng thành, lợi ích luôn là điều cốt yếu, một bó hoa xem ra quá đạm bạc.
Thấy Sở Dực không nói lời nào, tiểu gia hỏa lập tức trở mặt: “Phụ vương, ngài thật quá đáng, chỉ một thỉnh cầu nho nhỏ này cũng không đồng ý. Hừ, sau này Trường Sinh không bao giờ gọi cha nữa! Trường Sinh, chúng ta đi!”
“Khoan đã.” Sở Dực day day ấn đường: “Để hoa lại.”
Sở Hoằng Du khụt khịt mũi: “Con không cần ngài tặng nữa, con đi tìm Trình Tự thúc thúc!”
Trình Tự là nhi tử của Trình trang chủ, cũng là hộ vệ đắc lực bên cạnh Sở Dực, vừa mới đôi mươi, đang độ tuổi tráng niên sung sức.
Sở Dực trực tiếp đứng dậy, cầm lấy bó hoa trong tay Sở Hoằng Du, nhanh chóng đi ra ngoài, rất nhanh đã đến cửa viện tử của Vân Sơ.
Vừa đến nơi này, bước chân của hắn đã khựng lại.
Chính nhờ nàng, Trường Sinh mới dần cất tiếng, y từng nghĩ sẽ dâng tặng nàng thôn trang, cửa hàng, vàng bạc, ngọc thạch... duy có hoa là thứ y chưa từng nghĩ tới.
Ánh trăng sáng soi rọi, bó hoa không tên này trông đẹp đẽ khôn xiết, dẫu vậy cũng chẳng thể sánh cùng dung nhan diễm lệ của nàng.
Hắn không biết phải làm sao để dâng tặng khóm hoa này.
“Phụ vương, người không muốn tặng thì đừng tặng nữa!” Sở Hoằng Du xoa xoa eo nhỏ mà nói: “Con nhờ Trình Tự thúc thúc hộ cũng được!”
Trình Tự đứng trong bóng đêm: “...”
Việc này có liên quan gì tới hắn sao, hắn không thể yên tĩnh làm một kẻ vô hình sao?
Vân Sơ ngồi trong viện nghe tiếng của Sở Hoằng Du, liền lên tiếng hỏi: “Du ca nhi, sao con lại đứng ở ngoài cửa mãi thế, mau vào trong cùng Trường Sinh đi.”
Trong lòng nàng có chút lấy làm lạ, hai đứa tiểu gia hỏa vậy mà chẳng quấn quýt bên nàng.
“Vân di, con còn có việc bận, lát nữa con sẽ tới!”
Sở Hoằng Du dùng sức đẩy phụ thân mình rồi kéo muội muội xoay người bỏ chạy.
Sở Dực cũng rốt cuộc bước vào cửa, đi vòng qua bức bình phong vào trong, Thính Sương cùng Cửu Nhi đang đứng gác tại đó, lập tức hành lễ: “Bái kiến Vương gia.”
Vân Sơ vốn dĩ đang ngả người trên chiếc ghế mây tre, nghe tiếng thỉnh an của hai nha hoàn thì lập tức đứng dậy, khẽ khàng nhún gối hành lễ: “Vương gia.”
Nàng ngước mắt nhìn lên, thấy nam nhân trước mặt đang cầm một bó hoa tươi.
Khóm hoa này trông có vẻ quen thuộc, hình như là của bụi hoa trước cửa, trời đã tối thế này mà Bình Tây Vương lại tự tay đi hái hoa ư? Chuyện này thật kỳ lạ.