Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 180



Xe ngựa nhanh chóng về tới cửa Tạ phủ.

Vân Sơ bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn hoành phi của Tạ phủ, đây là hai chữ do Tạ Cảnh Ngọc đích thân đề bút, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Gà Mái Leo Núi

Nàng nhớ lại kiếp trước, khi Tạ Thế An được khâm điểm Trạng Nguyên, Tạ gia lập tức cải tạo phủ đệ, dời tới chốn đất vàng kinh thành, mua một đại trạch viện ngũ tiến trong một ngõ nhỏ cách Vân gia không xa. Bấy giờ, chính Tạ Thế An tự mình đề bút viết xuống hai chữ "Tạ phủ", vô số khách khứa tấp nập đến cửa chúc mừng.

Cảnh Tạ gia phồn hoa như gấm dường như hiện ra trước mắt.

Nhưng kiếp này đã chẳng còn như trước nữa...

Vân Sơ bước qua đại môn, vừa về đến tiểu viện của mình thì một bà tử đã vội vàng tới bẩm báo: "Phu nhân, Thái thái thỉnh người qua đó một chuyến."

Vân Sơ chẳng hề sốt ruột, thong thả đi thay xiêm y, nhấp một ngụm trà rồi mới tới viện của Nguyên thị.

Vừa bước vào, nàng đã thấy cha chồng, Tạ Trung Thành, cũng đã có mặt.

Sắc mặt Tạ Trung Thành có phần khó coi.

Hôm qua, người đã sai kẻ tới Sanh Cư thỉnh nàng dâu này đến, kẻ hầu ở Sanh Cư bẩm báo phu nhân không có nhà, rốt cuộc lại báo tin đêm đó phu nhân không trở về.

Người sống ngần ấy tuổi, lần đầu tiên chứng kiến phụ nhân tối chẳng về khuê phòng.

Chẳng lẽ Vân gia không dạy dỗ nữ nhi cái gì gọi là phụ đức sao?

Thế nhưng, người lại nào dám mở miệng phản đối, chỉ có thể nén giận trong lòng, sắc mặt hiển nhiên chẳng mấy tốt đẹp.

"Sơ nhi đã về." Nguyên thị ôn hòa nói: "Chuyện ở thôn trang đã xử lý ra sao, có thuận lợi không?"

Vân Sơ khẽ gật đầu: "Mẫu thân có điều gì cần phân phó sao?"

Nguyên thị lộ vẻ ngượng ngùng, nàng nhìn trượng phu một cái, đoạn mới cất lời: "Chẳng mấy chốc đã đến tháng chín, An ca nhi cũng sắp sửa nhập học Quốc Tử Giám. Tạ gia ta tuy là hàn môn, nhưng An ca nhi nhập học Quốc Tử Giám, e rằng sẽ không được các lão sư để mắt tới. Ta và phụ thân của con đã bàn bạc, định tìm chút lễ vật hậu hĩnh biếu tặng các lão sư Quốc Tử Giám, Sơ nhi con thấy sao?"

Vân Sơ hờ hững đáp: "Chuyện này, mẫu thân cứ liệu mà làm là được."

Nguyên thị khẽ đẩy Tạ Trung Thành.

Tạ Trung Thành chắp tay sau lưng, lạnh giọng nói: "Lễ vật biếu các lão sư ở Quốc Tử Giám phải tốn không ít bạc. Nàng thân là mẫu thân của An ca nhi, khoản bạc này hãy do nàng chi trả."

Tạ gia tuy là hàn môn, nhưng cũng chẳng phải gia cảnh khốn khó. Tạ gia ở Ký Châu vốn nổi tiếng phú quý, rất nhiều phú thương mang ruộng đất ký gửi dưới danh nghĩa Tạ gia, mỗi năm chỉ an hưởng cũng có thể thu về mấy ngàn lượng bạc. Qua nhiều năm như vậy, lẽ ra cũng phải tích lũy được hơn vạn lượng.

Nhưng lão thái thái khuất núi, kinh thành không ngớt lời chê bai. Vì giữ thể diện, Tạ gia phải làm một tang lễ thật long trọng, khoản bạc tích trữ nhiều năm cũng theo đó mà tiêu sạch.

Giờ đây Tạ gia đang trong cảnh rối ren, trở thành trò cười cho những buổi trà dư tửu hậu khắp kinh thành. Chỉ có An ca nhi xuất đầu lộ diện, Tạ gia mới có thể thoát khỏi những lời thị phi này...

Tiền đồ của An ca nhi tuyệt đối không thể trì hoãn.

Tạ Trung Thành tiếp lời: "Lễ vật biếu mỗi vị lão sư ước chừng hai ngàn lượng bạc, như vậy bọn họ mới có thể thực sự để mắt tới An ca nhi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vân Sơ nở nụ cười châm biếm.

Tạ gia đã đến bước đường cùng này, quả nhiên chỉ còn cách ký thác mọi kỳ vọng vào Tạ Thế An.

Đáng tiếc, Tạ Thế An...

Thấy nàng không cất lời, Tạ Trung Thành trầm ngâm hỏi: "Thế nào, nàng không muốn chăng?"

"Cũng không phải là không muốn." Vân Sơ thở dài: "Trên tay ta hiện chỉ có vỏn vẹn năm sáu ngàn lượng bạc, vốn định dùng để thỉnh ngự y khám bệnh cho phu quân. Nay phụ thân đã cất lời, vậy tạm thời đành gác lại việc thỉnh ngự y, chuyển sang chuẩn bị lễ vật cho các lão sư của An ca nhi trước vậy."

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Tạ Trung Thành càng thêm âm trầm.

Hai ngày nay, phụ thân thường xuyên ghé thăm Tạ Cảnh Ngọc. Người chứng kiến thân thể nhi tử ngày càng tiều tụy, t.h.u.ố.c thang uống mãi mà chẳng có chút hữu dụng, chỉ hận không thể gánh chịu thay con.

Dẫu sao ngự y chốn cung cấm cũng hơn hẳn đám lang băm ngoài chợ. Song, Tạ gia lại chẳng thể thỉnh được ngự y.

Nếu nàng dâu này bằng lòng ra mặt, còn gì có thể tốt đẹp hơn nữa?

“Sơ nhi, con thật sự có thể thỉnh ngự y tới Tạ gia bắt mạch sao?” Nguyên thị vui mừng khôn xiết. Nàng nói tiếp: “Chuyện của An ca nhi xin hãy tạm gác lại. Trước tiên cứ lo chữa khỏi bệnh cho Cảnh Ngọc đã rồi hẵng tính toán sau.”

Vân Sơ đáp lời: “Đương nhiên không thể thỉnh được ngự y đương triều. Song, ta có biết một lão ngự y đã về hưu, được nhiều gia đình quyền quý tìm đến chẩn bệnh, chỉ là cần tốn chút bạc tài.”

Nguyên thị liền xoay người mở chiếc tráp cất giữ, rút ra một túi bạc đưa cho Vân Sơ: “Sơ nhi, Cảnh Ngọc còn trẻ, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho nó. Có như vậy, Tạ gia ta mới có thể vững vàng.”

Vân Sơ nhận lấy túi bạc, trấn an: “Mẫu thân cứ yên lòng, phu quân sẽ chẳng có gì đáng lo.”

Chờ nàng rời đi, Nguyên thị mới cất lời: “Đợi Cảnh Ngọc khỏi bệnh, nó ắt sẽ có biện pháp dọn đường cho An ca nhi. Chúng ta cũng chẳng cần bận tâm nữa.”

Tạ Trung Thành khẽ thở dài.

Giờ phút này, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

Vân Sơ giao túi bạc cho Thính Phong, dặn dò hắn đi một chuyến. Đến lúc chạng vạng tối, Thính Phong đã dẫn theo một lão giả về Tạ phủ.

Tạ Cảnh Ngọc nằm trên giường, Giang di nương đang hầu hạ đút thuốc. Hắn cảm thấy mình mỗi ngày đều uống thuốc, nhưng bệnh tình lại chẳng có lấy nửa phần chuyển biến khả quan.

Chứng kiến thân thể mình dần dần mất đi sự khống chế, thử hỏi có ai mà không sợ hãi?

Hắn bệnh trọng đến nỗi này, vậy mà thê tử kết tóc lại đêm không chịu hồi phủ, cả đêm trường lưu lại bên ngoài mà chẳng đoái hoài quay về.

Vừa rồi Giang di nương báo nàng đã về phủ, nhưng nàng lại không buồn ghé mắt thăm nom hắn.

Việc ta giấu giếm chuyện Hạ thị cố nhiên là lỗi của ta, lẽ nào nàng làm ảnh hưởng đến bệnh tình của trượng phu lại không phải lỗi của nàng sao?

“Choang!”

Tạ Cảnh Ngọc giơ tay hất đổ chén thuốc.