Bấy giờ, tiểu nha đầu mới nín khóc bật cười, vươn tay ôm chặt cổ Vân Sơ, khẽ áp má vào nàng, vẻ mặt tràn đầy mãn nguyện.
Vân Sơ đưa tay ôm lấy hài tử, cảm nhận một sự ấm áp lấp đầy lồng ngực.
Vừa lúc đó, hạ nhân canh giữ bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh, bèn gõ cửa rồi tiến vào.
Thính Sương vốn kề cận Vân Sơ nên đã sớm quen thuộc với cảnh tượng này, nhưng Trịnh ma ma, người chuyên trách chăm sóc hai tiểu chủ tử, lại không khỏi kinh ngạc.
Gà Mái Leo Núi
Bà biết hai tiểu chủ tử vô cùng yêu quý Tạ phu nhân, song nào ngờ lại yêu thích đến mức độ này... Nếu bà không lầm, thì Vương gia đối đãi với Tạ phu nhân cũng không hề tầm thường... Cả ba cha con đều dành tình cảm đặc biệt cho vị nữ tử này.
Nếu Tạ phu nhân vẫn còn là Vân tiểu thư, e rằng nàng đã có thể trở thành Bình Tây Vương phi rực rỡ. Đáng tiếc thay, Vân đại tiểu thư đã kết duyên, trở thành Tạ phu nhân từ năm năm về trước...
“Du ca nhi, Trường Sinh, dậy thôi nào.” Vân Sơ nhẹ nhàng ôm hai hài tử ngồi thẳng dậy.
Trịnh ma ma cùng đám hạ nhân vội vàng bước tới: “Tiểu thế tử, tiểu quận chúa, đã đến lúc khoác xiêm y...”
Vân Sơ đón lấy xiêm y: “Cứ để ta lo liệu.”
Những cơ hội như vậy vốn dĩ đã ít ỏi, nàng cũng muốn được thân thiết với các con nhiều hơn.
Nàng khéo léo thay xiêm y cho các con, đoạn giúp chúng rửa mặt. Vân Sơ vốn không mấy tinh thông việc chải đầu nên bèn chọn lựa trang sức cho tiểu nha đầu.
Cả ba người nhanh chóng tề chỉnh xong xuôi, nàng liền dắt tay hai hài tử bước ra ngoài. Bữa điểm tâm đã được chuẩn bị tươm tất ở chính sảnh.
Vừa dùng bữa điểm tâm xong, chợt thấy Sở Dực từ ngoài cửa bước vào.
Khi thấy Tất lang trung cũng theo sau, tiểu nha đầu sợ hãi đến mức vội vàng nép vào lòng Vân Sơ, còn Sở Hoằng Du thì đứng chắn trước mặt muội muội, tựa như đang bảo vệ nữ nhi của mình vậy.
Tất lang trung cười mắng: “Hai tiểu quỷ các ngươi đều là do lão phu đích thân cứu mạng về, sao lại cứ xem ân nhân cứu mạng như kẻ thù vậy ư?”
Ông cùng Sở Dực vốn dĩ là cố nhân, tất nhiên không mấy bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Ông đặt hòm t.h.u.ố.c xuống bàn, rồi nói tiếp: “Tiểu quận chúa chớ hoảng sợ, lần này sẽ châm cứu dưới suối nước nóng, có dòng nước ấm làm dịu đi, sẽ không đau đớn như trước kia nữa. Con cứ thả lỏng, sẽ qua nhanh thôi.”
Tiểu nha đầu vừa nghe đến hai từ “châm cứu” đã run rẩy cả người, cứ thế ôm chặt lấy cổ Vân Sơ không buông.
Vân Sơ ôm Trường Sinh đứng lên, ôn tồn dỗ dành: “Trường Sinh ngoan, trong thân thể con có mấy con trùng nhỏ đáng ghét. Tất lang trung dùng ngân châm châm c.h.ế.t chúng, sau khi tiêu trừ hết những con trùng nhỏ ấy, thân thể con sẽ dần cường tráng.”
Hàng mi dài của Sở Trường Sinh đẫm lệ, nàng lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ kháng cự.
Vân Sơ ghé sát vào tai Trường Sinh, thủ thỉ nói: “Đợi lần châm cứu này kết thúc, nương sẽ ban cho con một món lễ vật đặc biệt.”
Nàng rút một chiếc hầu bao từ trong tay áo ra, khẽ hé một khe hở nhỏ cho tiểu nha đầu thoáng nhìn qua.
Sở Trường Sinh lập tức hai mắt sáng rỡ.
Trong hầu bao có một con búp bê nhỏ, giống hệt con búp bê của ca ca Du ca nhi. Nhưng nếu của ca ca là búp bê nam, thì chiếc hầu bao này rõ ràng chứa đựng một con búp bê nữ.
Mỗi ngày ca ca đều treo hầu bao búp bê ngay hông, nhưng lại không cho phép muội sờ chạm dù chỉ một chút.
Giờ đây thì hay rồi, muội cũng có búp bê của riêng mình.
Thấy chiêu này có hiệu nghiệm, Vân Sơ lập tức thu lại hầu bao, dịu dàng nói: “Nương sẽ đưa con đến suối nước nóng, chúng ta cùng nhau tiêu trừ những con trùng nhỏ ấy, được chứ?”
Sở Trường Sinh gật đầu lia lịa, không chút do dự.
“Vương gia, vị Tạ phu nhân này biết dỗ dành hài tử hơn ngươi nhiều.” Tất lang trung bất giác thở dài: “Vương gia diệt phỉ thì không ai dám chê, nhưng dỗ dành hài tử thì quả thực không thể chấp mắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Dực lạnh lùng nói: “Ngươi không mở miệng thì cũng chẳng ai nói ngươi câm đâu.”
Đoàn người đi đến suối nước nóng, Vân Sơ đang chuẩn bị cùng tiểu cô nương xuống nước thì con bé lại nhìn nàng rồi khẽ lắc đầu.
Sở Hoằng Du cất lời: “Vân di, ý của muội muội là con bé có thể tự mình xuống nước.”
Chân nhỏ trần trụi của Sở Trường Sinh bước xuống suối nước nóng, ngồi lên chiếc ghế tựa ma ma đã chuẩn bị sẵn, Tất lang trung cũng cùng theo xuống nước.
Áo ngoài của tiểu cô nương đã cởi ra, một chiếc ngân châm lập tức châm vào huyệt vị sau lưng con bé, dù có dòng nước nóng làm dịu bớt, tiểu cô nương vẫn đau đến mức c.ắ.n chặt cánh môi.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết.
Vân Sơ cũng theo đó mà khẩn trương không thôi.
Sao nàng có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy, lập tức xuống ôn tuyền, nắm lấy đôi tay run rẩy không thôi của tiểu cô nương.
Ước chừng một khắc, hoặc chừng nửa canh giờ sau, buổi châm cứu cuối cùng cũng kết thúc, lúc những chiếc ngân châm được rút ra thì thân thể của tiểu cô nương cũng mềm nhũn, ngã vào lòng Vân Sơ.
Nàng vội vàng bế hài tử lên bờ, Trịnh ma ma dùng khăn sạch bọc lấy tiểu cô nương, đám hạ nhân liền ùn ùn theo sau.
Vân Sơ cũng toan bước theo.
“Hài tử phải ngủ chừng một ngày một đêm mới tỉnh lại.” Sở Dực cất lời: “Tạ phu nhân cũng mau về thay xiêm y đi.”
Vân Sơ cúi đầu nhìn y phục ướt sũng trên người, ngay sau đó, Thính Sương đã kịp khoác một chiếc áo choàng lên vai nàng.
Nàng khẽ hành lễ với Sở Dực rồi xoay người đi vào nội thất, Thính Sương hầu hạ nàng thay xiêm y.
Thính Sương đã trang sức theo kiểu phụ nhân, tóc đã búi lên, có thêm vài phần trầm ổn, uy nghiêm của một ma ma quản sự.
Vốn dĩ Vân Sơ cho nàng nghỉ một tháng nhưng quân doanh đột nhiên có việc, Vu Khoa không ở nhà, Thính Sương nhàn rỗi không việc gì nên đã tới đây.
Có Thính Sương ở đây, Vân Sơ bỗng chốc an tâm bội phần.
Nàng đi thăm Sở Trường Sinh vẫn còn đang hôn mê, sau đó lại bế Sở Hoằng Du: “Hai ngày ở cùng các con quả thực vô cùng vui vẻ, nhưng thời gian không còn sớm, Vân di phải về phủ rồi.”
Chóp mũi Sở Hoằng Du đau xót.
Vốn dĩ vẫn nghĩ rằng chỉ cần ở bên nhau đủ lâu thì khi tách ra sẽ chẳng còn quá đỗi quyến luyến, nhưng nó lại phát hiện càng ở lâu thì lại càng không muốn chia ly, càng muốn ở bên nhau lâu hơn.
Nhưng nó biết có được hai ngày như vậy đã là vô cùng quý giá, không thể đòi hỏi quá đáng hơn.
Nó ngoan ngoãn từ từ buông tay Vân Sơ ra, vẫy vẫy tay: “Vân di, hẹn gặp lại.”
Vân Sơ khẽ vuốt má nó rồi mới quay sang nhìn Sở Dực vẫn trầm mặc nãy giờ: “Vương gia, ta cáo từ trước.”
Sở Dực khẽ gật đầu, nhìn nàng được nha hoàn đỡ tay bước lên xe ngựa.
Chờ xe ngựa đi xa, hắn mới thu hồi tầm mắt, nhìn tùy tùng đang đứng sau lưng: “Trình Tự, ngươi đi tra một vài sự tình của Tạ gia.”
Trình Tự gật đầu: “Vương gia, điều tra từ khi Tạ đại nhân còn ở Ký Châu hay là từ lúc nhậm chức quan?”
Sở Dực nhàn nhạt cất lời: “Tra sự tình hậu trạch của Tạ gia.”
Trình Tự khẽ gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Vương gia của bọn họ quan tâm tới hậu viện của phủ người khác từ khi nào vậy?