Lúc này, Giám thừa đại nhân của Quốc Tử Giám bước tới, học đường tức thì trở nên yên tĩnh, mọi người đều tự động tìm chỗ ngồi của mình.
“Chư vị học sinh cũ đã rõ về ta, còn tân sinh chắc hẳn lần đầu diện kiến, ta xin tự giới thiệu đôi lời.” Giám thừa đại nhân vuốt chòm râu bạc nói: “Ta họ Vương, các ngươi cứ gọi ta là Vương tiên sinh. Từ nay về sau, ta sẽ là người quản giáo mọi việc sinh hoạt tại học phủ này của các ngươi. Ta bất kể các ngươi là Hoàng tử hay Thế tử, là Tiểu hầu gia hay Bá gia, một khi đã bước chân vào cổng Quốc Tử Giám này, chỉ có một thân phận duy nhất, đó chính là đệ tử của ta. Nếu có kẻ nào dùng thân phận hiển hách để chèn ép người khác, ỷ thế khi dễ đồng môn, ta đây cũng chỉ có thể viết tấu chương dâng lên Thánh Thượng mà thôi.”
Lục hoàng tử lộ rõ vẻ khinh thường. Trong suy nghĩ của y, Vương tiên sinh chỉ biết tìm phụ hoàng mà cáo trạng, hễ có việc lớn nhỏ gì cũng lập tấu chương, quả không rõ phụ hoàng làm sao dung thứ cho kẻ ấy đến vậy.
“Ta không nói dông dài nữa.” Vương tiên sinh tiếp lời: “Hiện tại ta sẽ thử trình độ của các tân sinh, ta sẽ đưa ra vài đề mục, các ngươi lần lượt đáp lời.”
Có chừng mười mấy vị tân sinh, trừ Tạ Thế An ra, tất thảy đều là con em của các gia đình huân quý.
Đề mục đầu tiên của tiên sinh rất đơn giản, cơ hồ ai nấy cũng có thể đáp lời. Càng về sau, số người có thể trả lời ngày càng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn mình Tạ Thế An là có thể giải quyết hết mọi nan đề của tiên sinh.
Sở Hoằng Du có chút phiền muộn ngồi một mình tại chỗ.
Y chỉ vừa đọc thuộc Tam Bách Thiên và Bách Gia Tính, ngoài hai thứ ấy ra thì không biết gì khác.
Những người khác đều đã học tư thục ba bốn năm rồi mới tiến vào Quốc Tử Giám, riêng y chỉ mới bốn tuổi mà phụ vương đã đưa y tới đây.
Tạ Thế An ưu tú đến vậy, y lại tựa hồ một kẻ ngu độn.
Y khẽ c.ắ.n môi, mở sách ra. Trong khi những người khác còn đang xem kịch vui, y đã bắt đầu chuyên tâm đọc sách.
Vương tiên sinh vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tạ Thế An: “Thật không hổ danh là thủ khoa kỳ viện thí, quả nhiên có vài phần tài cán. Tạ Thế An, sau này ngươi hãy ngồi bên cạnh Lục điện hạ. Lục điện hạ, người nên noi gương Tạ Thế An nhiều hơn.”
Sắc mặt của Lục hoàng tử khó coi vô cùng. Y thân là hoàng tử cao quý, lại bị buộc phải học tập một kẻ xuất thân hàn môn, chẳng phải sẽ làm trò cười cho thiên hạ sao?
Y hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lời tiên sinh.
Vương tiên sinh đã dạy Lục hoàng tử ba bốn năm, đương nhiên thấu hiểu tính nết của vị điện hạ này: không học thức lại vô tài, chỉ giỏi gây chuyện thị phi. Sắp xếp Tạ Thế An ngồi cạnh Lục điện hạ là để hy vọng y may ra có thể nhận được chút ảnh hưởng tốt.
Buổi điểm danh của Quốc Tử Giám kết thúc, chư vị học sinh đều trở về nhà, chờ đến tháng chín mới chính thức nhập học.
Tiên sinh vừa rời đi, chúng tân sinh đã vây quanh Tạ Thế An. Trong số các con em huân quý, tự nhiên có kẻ ăn chơi trác táng, nhưng cũng có người muốn nghiêm túc học hành. Vài thiếu niên cầm theo sách vở đến thảo luận vấn đề với Tạ Thế An. Hắn cũng không hề giấu dốt, ung dung đàm luận với những người có thân phận cao hơn mình, hai bên nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Tạ Thế An nhờ đó mà kết giao được với vài vị Thế tử quyền quý.
Hắn lại lần nữa khắc sâu điều này: Con người phải đứng ở vị thế cao thì mới có thể kết giao được với những người cao quý hơn, mới có thể càng leo càng cao...
Nếu hắn đã tới Quốc Tử Giám, ắt phải tìm cách dựng vững gót chân tại đây, phải trở nên nổi bật, khiến người khác không thể gán mác hàn môn lên đầu Tạ gia nữa...
Ngoài việc Tạ Thế An nhập học Quốc Tử Giám, Tạ gia còn một chuyện trọng đại khác, đó là ngày Tạ Phinh xuất giá.
Cách đây hơn hai tháng, Hoàng thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho An Tĩnh Vương và Tạ Phinh. Hôn lễ cũng diễn ra vào tháng chín, chẳng mấy chốc đã đến ngày đại hôn.
Gà Mái Leo Núi
Trong khoảng thời gian này, Tạ gia gặp nhiều chuyện không may, chỉ có thể trông cậy vào ngày đại hôn này để xoay chuyển cục diện, lấy lại thể diện. Bởi vậy, Tạ Trung Thành và Nguyên thị đều vô cùng coi trọng.
Lúc Vân Sơ đang bận rộn thì gã sai vặt thân cận của Tạ Trung Thành đã đưa danh sách khách mời do ông ta tự tay viết đến Sanh Cư.
Vân Sơ nhận lấy, liếc mắt nhìn qua, đôi mày thanh tú lập tức nhăn lại.
Tạ Trung Thành đã viết tên cha nàng vào trong sổ thì thôi đi, đến cả những vị thủ hạ dưới trướng phụ thân nàng, mười mấy võ tướng từ Tam phẩm đến Nhất phẩm đều có tên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng cầm bút, gạch bỏ hết thảy những cái tên này.
Gã sai vặt kia khựng người lại, song chẳng dám hé răng nửa lời, chỉ đành cầm danh sách trở về. Chẳng mấy chốc sau đã thấy Tạ Trung Thành và Nguyên thị tìm đến tận nơi.
“Sơ nhi.” Nguyên thị đi thẳng vào vấn đề: “Sao con lại gạch bỏ hết tên của những vị khách này?”
Vân Sơ nhướng mắt: “Những người này không hề có qua lại với Tạ gia, sao mẫu thân và cha chồng lại muốn mời họ đến uống rượu mừng?”
Tạ Trung Thành ra vẻ đương nhiên: “Những vị võ tướng này đều là bằng hữu của Vân Đại tướng quân. Cha con đã tới Tạ gia tham dự đại hôn, những người này đến uống rượu cùng phụ thân con, cũng là để cha con không cảm thấy lạc lõng ở Tạ gia.”
Vân Sơ rũ môi.
Vị cha chồng này của nàng quả thực rất biết cách giúp Tạ gia lấy lại thể diện.
Nàng lạnh lùng cất lời: “Ngày mai phụ thân ta sẽ rời kinh, không thể đến uống rượu mừng. Cha chồng cũng đừng phí tâm.”
“Ngày mai là đi rồi sao?” Tạ Trung Thành kinh ngạc: “Mấy ngày nữa là đại hôn của Phinh tỷ nhi, ông ấy là ngoại công sao không chờ thêm mấy ngày nữa, uống rượu mừng của ngoại tôn nữ rồi đi không được à?”
Nghe vậy, Nguyên thị lập tức kéo tay áo trượng phu.
Phinh tỷ nhi vốn dĩ không phải nữ nhi ruột thịt của Sơ nhi, chẳng có chút quan hệ huyết thống nào với Vân gia. Vân Đại tướng quân nhà người ta dựa vào đâu mà phải ở lại kinh thành thêm mấy ngày chỉ vì một ngoại tôn nữ không hề có m.á.u mủ ruột rà?
Ban đầu không biết Phinh tỷ nhi là do Hạ di nương sinh ra, Vân Sơ thành tâm đối đãi cũng chẳng sao.
Nhưng hiện tại...
Ba đứa hài tử đều là do Hạ thị sinh ra ——
Duy ca nhi gây ra những chuyện như vậy, cả kinh thành đều đã tỏ tường.
An ca nhi... lại đặt một chậu hoa trong phòng phụ thân mình, khiến phụ thân đoạn tuyệt con nối dõi.
Phinh tỷ nhi... cũng không biết ngày sau sẽ làm ra chuyện gì.
Mấy đứa hài tử của Hạ thị, đứa này lại càng đáng sợ hơn đứa kia. Nếu là Nguyên thị, bà ta cũng chẳng dám nuôi dưỡng đám hài tử này nữa.
“Sơ nhi, ý của cha chồng con là cha con vất vả lắm mới về kinh thành một lần, hy vọng hai nhà Tạ Vân qua lại khăng khít hơn một chút.” Nguyên thị cười hòa giải: “Phụ thân con rời kinh hẳn là do có công vụ trên người, không biết khi nào thì khởi hành. Ta sẽ bảo Cảnh Ngọc cùng con đến tiễn đưa.”
Vân Sơ mở miệng: “Thân thể phu quân không khỏe, đừng đi thì hơn. Một mình ta đưa tiễn cũng không sao, phụ thân ta sẽ không để ý.”
Nguyên thị chỉ đành thở dài: “Vậy được rồi.”
Ra khỏi viện của Vân Sơ, Tạ Trung Thành phất tay áo bỏ đi. Nguyên thị tiếp tục thở dài, rồi đến viện của Tạ Phinh.
Giá y của Tạ Phinh đã thêu xong, hiện tại nàng ta đang thêu khăn voan đỏ. Nàng ta lớn lên bên cạnh Hạ thị, cũng học được vài phần bản lĩnh của Hạ thị, chiếc khăn voan đỏ trông vô cùng đẹp mắt.
Thấy Nguyên thị bước vào cửa, nàng ta đứng lên nói: “Sao tổ mẫu lại tới đây?”
“Ta đã chuẩn bị cho con một ít bạc phòng thân.” Nguyên thị lấy ra một tờ ngân bạc từ trong tay áo: “Đến phủ An Tĩnh Vương sẽ có rất nhiều thứ cần dùng bạc, ở đây có hai ngàn lượng bạc, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để giải quyết những chuyện khẩn cấp. Con hãy giữ gìn cẩn thận.”