Tạ Phinh mím môi, chỉ có hai ngàn lượng bạc, quả thực có chút ít ỏi.
Nhưng đối với nàng ta mà nói, đây cũng là một khoản bạc lớn, bởi vì trên tay nàng ta hiện chỉ có hơn ba trăm lượng.
E rằng nàng ta sẽ trở thành vương phi nghèo nhất bổn triều.
“Phủ An Tĩnh Vương không như Tạ gia chúng ta, nề nếp hơn nhiều, con gả qua đó rồi phải thật cẩn thận.” Nguyên thị nhấn giọng dạy bảo: “Con là chính phi, là đương gia chủ mẫu của vương phủ, con phải làm một hiền thê, tương trợ Vương gia gánh vác việc lớn, phân giải nỗi lo, tuyệt đối đừng làm những việc sai trái...”
“Con biết rồi!” Tạ Phinh có chút mất kiên nhẫn mà đáp: “Ma ma trong cung đã dạy những lễ nghi ấy.”
Nguyên thị thở dài mấy tiếng đầy ẩn ý: “Những chuyện Duy Ca Nhi từng làm, hay việc An Ca Nhi lén lút vào phòng phụ thân con... Thôi, không nhắc đến những chuyện thị phi đó nữa, tổ mẫu không mong con phải gánh vác Tạ gia, chỉ cầu con có thể an phận thủ thường là may mắn lắm rồi.”
Tạ Phinh mím chặt cánh môi: “Con nhớ rồi.”
Còn mấy ngày nữa là phải xuất giá về phủ An Tĩnh Vương. Lúc đầu nàng ta luôn hằng mong chờ ngày này, nhưng khi nó sắp đến, trong lòng nàng ta lại cảm thấy mờ mịt, bất an khó tả.
Nếu chỉ có một mình vương phi nàng ta thì dễ lo liệu, nhưng lại có thêm một trắc phi đồng thời nhập phủ.
Nghĩ đến đây, Tạ Phinh cũng chẳng khỏi thở dài thườn thượt.
Ngày hôm sau, trời còn chưa rạng sáng, Vân Sơ đã ngồi xe ngựa ra ngoài thành. Phụ thân nàng, Vân Tư Lân, đã dẫn theo ba trăm thân binh bí mật lên đường tới Nam Việt.
Ba trăm thân binh đã xuất phát trước, Vân Tư Lân vẫn ở trường đình ngoài thành từ biệt thân quyến.
Toàn thể gia quyến Vân gia đều tề tựu, gồm mẫu thân Lâm thị, đại ca Vân Trạch, đại tẩu Liễu Thiên Thiên, cùng chất tử Vân Chấn Giang.
“Lần này ta đi Nam Việt, e rằng phải đến hai năm mới có thể trở về.” Vân Tư Lân nhìn mọi người ở Vân gia, cất lời: “Sau khi ta rời đi, nếu Vân gia xảy ra việc trọng đại nào thì nhớ bàn bạc cùng Sơ nhi.”
Vân Trạch gật đầu: “Phụ thân cứ yên lòng, con đã rõ.”
Lâm thị cùng Liễu Thiên Thiên cũng không hỏi nguyên do vì sao phải bàn bạc chuyện gia tộc với nữ nhi đã xuất giá, đều nghiêm cẩn gật đầu ưng thuận.
“Sơ nhi...” Vân Tư Lân ánh mắt hướng về khuê nữ: “Lúc trước gả con cho Tạ Cảnh Ngọc chỉ là vạn bất đắc dĩ, nhưng tuế nguyệt đã chứng tỏ quyết định ấy là sai lầm. Ta cùng mẫu thân con đã bàn bạc kỹ lưỡng, sẽ thỉnh cầu các vị tộc lão đứng ra giúp con hòa ly. Đại ca và đại tẩu con cũng ưng thuận, sau khi hòa ly con cứ trở về Vân gia, Vân gia ta sẽ phụng dưỡng con trọn đời.”
Vân Sơ cảm thấy lòng trào dâng cảm giác ấm áp: “Phụ thân, con đã có phương kế cho chuyện hòa ly rồi, ngài ra ngoài cũng đừng lo lắng những việc vặt vãnh này.”
“Chuyện của nữ nhi luôn là đại sự hàng đầu.” Vân Tư Lân đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng: “Con trưởng thành rồi nên chuyện gì cũng không muốn nói với cha nương, chuyện gì cũng muốn tự giải quyết. Phụ thân mừng vì con đã khôn lớn, song cũng xót xa khi con phải trưởng thành sớm đến vậy... Sơ nhi, con cứ yên lòng, phụ thân cam đoan với con, những chuyện như trong mộng của con tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Khóe mắt Vân Sơ chợt cay xè, gật đầu thật mạnh: “Được rồi, con sẽ học cách cùng đại ca bàn bạc để tìm ra kế sách vẹn toàn.”
Nàng sợ nói thêm gì nữa thì bản thân sẽ không kìm được mà bật khóc, liền xoay người, từ tay Thính Tuyết lấy một xấp biên lai của tiền trang, đưa cho phụ thân: “Cha, đây là năm vạn lượng bạc, là lợi nhuận của cửa hàng băng. Cha hãy cầm số bạc này đến phương Nam, mua đất, mua người về cày ruộng, chỉ chuyên tâm trồng lương thực, càng nhiều càng tốt.”
Vân Tư Lân chỉ suy nghĩ một lát đã hiểu ý của Vân Sơ.
Nếu quả thực đến bước đường cùng đó, có lương thực trong tay, Vân gia vẫn còn đường lui.
Ông ấy đang định mở miệng nói chuyện thì Vân Trạch chợt cất tiếng: “Bình Tây Vương đã tới.”
Vân Tư Lân lập tức nhét biên lai năm vạn lượng vào tay áo, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Bình Tây Vương Sở Dực cưỡi một con tuấn mã đang chạy tới.
Sở Dực phóng ngựa đến.
Chàng đến trước mặt mọi người, xoay mình xuống ngựa, nhìn Vân Tư Lân rồi nói: “Đến tiễn tướng quân một đoạn đường, may thay vẫn chưa tới muộn.”
Vân Tư Lân đưa Sở Dực sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Vương gia bây giờ diệt phỉ vô số, được Hoàng Thượng vô cùng tín nhiệm, bá tánh kính yêu, cũng vì vậy mà khiến Thái tử kiêng kị, không biết Vương gia có nhận ra điều đó?”
Sở Dực mở miệng đáp: “Nếu vì Thái tử kiêng kị mà che giấu mũi nhọn, từ bỏ binh quyền, ấy là thẹn với phụ hoàng, thẹn với bá tánh. Chuyện ta nên làm, ta vẫn sẽ tiếp tục làm.”
Vân Tư Lân gật gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông ấy chính là thưởng thức tính cách này của Bình Tây Vương nên mới nguyện ý mang chàng cùng ra chiến trường rèn luyện.
Những vị hoàng tử đã trưởng thành trong cung hiện nay, Thái tử là do chính cung Hoàng hậu sinh ra, nhị hoàng tử tài năng xuất chúng, bên ngoài có hiền danh, tam hoàng tử cũng chính là Bình Tây Vương theo nghiệp võ, rất có uy danh trong dân chúng… Trên triều đình bây giờ cũng đã âm thầm hình thành ba thế lực.
Nếu Vân gia muốn chọn hiền chủ thì chỉ có thể chọn một trong số bọn họ.
Có lẽ Bình Tây Vương…
Nhưng vẫn cứ phải quan sát thêm hai năm nữa rồi mới quyết định.
Ông ấy mở miệng: “Lần này ta đi Nam Việt, không biết bao lâu mới có thể trở về. Nếu Vân gia xảy ra chuyện gì, mong Vương gia quan tâm nhiều hơn.”
Sở Dực vui vẻ đồng ý.
Nói xong những chuyện cần nói, Vân Tư Lân từ biệt mọi người, xoay người lên ngựa, phi thẳng về phía Nam.
Nhìn ông ấy khuất dạng trên đường lớn, Sở Dực lúc này mới thu hồi ánh mắt. Vừa quay đầu, chàng đã nhìn thấy sườn mặt của Vân Sơ.
Hôm ấy nàng vừa rời khỏi thôn trang suối nước nóng thì chàng đã cho người đi tra chuyện hậu viện Tạ gia.
Chàng biết tự tiện đi thăm dò chuyện hậu trạch của một nữ tử như vậy là không ổn… nhưng hạt giống trong lòng chàng bây giờ đã thành đại thụ che trời, còn điên cuồng mọc ra vô số cỏ dại. Chàng căn bản không thể khống chế cảm xúc bí mật kia, chàng cần phải tìm một nơi để phát tiết ra ngoài.
Chàng vẫn luôn cảm thấy bản thân là một người thẳng thắn, sẽ không bao giờ dùng thủ đoạn để giành được thứ mình muốn.
Nhưng lúc hạ nhân tới bẩm báo cho chàng những chuyện xảy ra ở Tạ gia, chàng lại cảm thấy may mắn vì cuộc sống của nàng quá tệ, như thể để chàng có lý do làm những chuyện không tưởng… Song, chàng lại càng đau lòng nhiều hơn, đau lòng cho năm năm nàng ở Tạ gia… Chàng chậm rãi kiên định, không ngại dùng một ít biện pháp khiến nàng rời khỏi Tạ gia…
Ngoài đêm tân hôn, nàng và trượng phu lại chưa từng cùng phòng.
Trượng phu của nàng trước sau nạp bốn tiểu thiếp, sinh một đống thứ tử thứ nữ.
Nàng ở Tạ gia sống không được như ý.
Vân Trạch đang định mở miệng nói chuyện thì cảm giác hình như Sở Dực đang nhìn Vân Sơ.
Chàng nhìn về phía Sở Dực, trong đôi mắt lạnh băng kia, lại thấy được một tia đau lòng.
Lồng n.g.ự.c chàng kinh ngạc run lên, rồi chàng làm bộ ho khan.
Sở Dực lại dường như không nghe thấy, ánh mắt vẫn như đinh đóng cột trên thân ảnh Vân Sơ.
“Đại ca, huynh có phải đã nhiễm phong hàn chăng?” Vân Sơ quan tâm hỏi.
“Chỉ là cổ họng có chút khô khốc.” Vân Trạch giả như không hề có chuyện gì: “Thôi đi, chúng ta hãy hồi thành.”
Lâm thị cùng Vân Sơ đỡ Liễu Thiên Thiên đang m.a.n.g t.h.a.i lên xe ngựa. Vân Trạch cùng Sở Dực cưỡi ngựa đi phía trước chiếc xe.
Gà Mái Leo Núi
Vân Trạch khẽ thở dài.
Sở Dực hỏi y: “Vân đại nhân có nỗi ưu phiền chi sao, đang lo lắng cho an nguy của Vân tướng quân chăng?”
“Phụ thân ta suất lĩnh ba trăm thân binh, đâu có gì đáng lo.” Vân Trạch thầm nghĩ, Sơ nhi đã cặn kẽ ghi lại tất thảy sự tình phụ thân sẽ gặp trên đường, từ nhân vật đến hiểm nguy... vào giấy trắng. Nếu đến thế mà phụ thân còn gặp chuyện chẳng lành, thì chỉ đành nói vận mệnh Vân gia vốn đã định vậy.
Y ngừng lại đôi chút rồi cất lời: “Là chuyện của Sơ nhi, chuyện trong nhà vốn chẳng tiện bẩm báo Vương gia.”
Nghe vậy, Sở Dực lập tức nói: “Ta cùng lệnh thân là bằng hữu vong niên, có thể nói là cùng trưởng thành với huynh. Huynh nếu phiền lòng, ta đây thân là bằng hữu, nguyện ý lắng nghe, cùng huynh sẻ chia ưu tư.”
Vân Trạch khẽ khựng người.
Xem ra, chẳng phải y đã đa tâm, Bình Tây Vương đối với Sơ nhi quả thực là...