“Duy ca nhi bị chiều hư, cần phải áp chế tính tình của nó một chút.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Con tạm thời thu hồi những thứ lão thái thái đã ban tới, chờ Duy ca nhi tiến bộ thì sẽ thay ngài trả lại.”
Những vật phẩm ấy cũng là do nàng hiếu kính lão thái thái, giờ nàng lấy lại cũng là chuyện danh chính ngôn thuận.
Sắc mặt lão thái thái chợt trở nên khó coi.
Số đồ ban sang chỗ Duy ca nhi đều là những thứ tốt hiếm gặp, thế mà lại bị vị tôn tức này thu hồi.
Ba người đang nói chuyện thì một bà tử hớt hải chạy vào: “Lão thái thái, e rằng chẳng lành rồi!”
Lão thái thái đang tức giận vì Vân Sơ, liền trút giận lên người bà tử, phẫn nộ quát: “Ta còn ngồi yên ổn ở đây mà có chuyện gì chẳng lành? Chẳng có chút quy củ nào cả!”
Bà tử tự vả vào miệng mình rồi vội vàng nói: “Đào di nương gặp chuyện rồi, huyết chảy không ngừng, lão nô đã tự ý mời đại phu tới rồi ạ!”
Lão thái thái chợt đứng phắt dậy: “Thai nhi mới sáu bảy tháng tuổi, cớ sao lại xuất huyết? Đi, mau đi xem!”
Gà Mái Leo Núi
Vân Sơ cùng Nguyên thị cũng vội vàng tới chỗ Đào di nương.
Khi thấy những người cầm quyền trong phủ đã tới, nha hoàn của Đào di nương vội vàng hành lễ: “Bẩm lão thái thái, thái thái, phu nhân, từ đêm hôm qua Đào di nương đã bắt đầu thấy thân thể bất an, nhưng cũng chỉ là tiêu chảy và nôn mửa, lúc nãy đột nhiên kêu đau bụng, vùng hạ thân liền bắt đầu xuất huyết…”
Thai nhi chưa tới ngày lâm bồn mà lại xuất huyết có ý nghĩa ra sao, tất cả các phu nhân ở đây đều tường tận, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng.
Trong lúc bọn họ nói chuyện thì đại phu chậm rãi đến muộn, nha hoàn vội đưa đại phu vào phòng để hành mạch.
Chỉ một lát sau, đại phu đã đi ra, nói: “E rằng di nương đã lỡ ăn phải vật gì đó mới dẫn tới động thai, cũng may chưa ăn quá nhiều, đã nôn tháo ra ngoài hết rồi, chỉ cần dùng thuốc an thai, tịnh dưỡng nhiều thì thai nhi ắt sẽ giữ được.”
Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm.
Người lớn tuổi thì càng yêu mến cháu chắt, con cháu càng nhiều thì càng chứng tỏ gia tộc phồn thịnh, sau khi bà ta tạ thế cũng có thể ngẩng mặt mà gặp liệt tổ liệt tông.
Cho nên bà ta không cho phép hài tử này xảy ra bất trắc.
Lão thái thái mở miệng nói: “Mang hết những thứ Đào di nương đã dùng hôm nay tới đây, để đại phu xem thử đã lỡ ăn nhầm thứ gì.”
Nha hoàn vội vàng đi lấy thức ăn còn lại tới và kể lại những món đã dùng cho đại phu.
“Canh gà này…” Đại phu trông thấy nửa chén canh gà còn vương lại, dùng ngón tay chấm thử một chút, sắc mặt tức thì đổi khác: “Có phải sau khi uống canh này mới bắt đầu đau bụng không?”
Nha hoàn vội gật đầu: “Di nương vừa uống mấy ngụm canh đã thấy trong người khó chịu nên cứ để đó, vừa lên giường nằm thì xuất huyết...”
“Trong canh có hoa hồng Tây Tạng.” Đại phu nghiêm nghị nói: “Lão thái thái vẫn nên điều tra rõ ràng sự việc, nếu còn gặp phải chuyện như vậy thì e rằng đứa nhỏ này sẽ không thể giữ được.”
Đại phu để lại đơn thuốc rồi xách hòm thuốc chuẩn bị rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão thái thái liền sai người đưa bạc cho đại phu, ý tứ rõ ràng là hy vọng đại phu đừng tiết lộ những chuyện không hay trong Tạ gia ra ngoài.
Nguyên thị bước lên, buột miệng hỏi với vẻ không thể tin: “Canh này... chẳng phải giống canh gà Sơ nhi vừa mới đưa tới sao?”
Lão thái thái nhìn Vân Sơ, ánh mắt đầy nghi hoặc quan sát nàng thật lâu.
Vân Sơ không hề trốn tránh: “Canh này quả thật là con đưa tới, một chén dâng lên An Thọ Đường, một chén khác ban cho Đào di nương.”
Lão thái thái trầm mặt: “Đại phu nói canh con đưa tới có hoa hồng Tây Tạng, con hãy giải thích xem?”
Mấy ngày nay Vân Sơ trừng phạt các hài tử, lão thái thái vốn cho rằng nàng muốn tốt cho bọn chúng nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng lão thái thái không ngờ Vân Sơ lại có thể xuống tay với đứa nhỏ còn chưa ra đời này...
Chiều tà buông xuống, ánh dương dần tắt.
Từng trản đèn trong sân được thắp sáng rực rỡ.
Sau khi Đào di nương xảy ra chuyện, toàn bộ người Tạ gia, trừ Tạ Cảnh Ngọc, đều tề tựu tại đây. Giang di nương, Vũ di nương, Tạ Thế An và cả Tạ Phinh, đông nghịt người đứng chật cả sân viện.
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Vân Sơ.
Vân Sơ thản nhiên đứng đó, cất lời: “Nói vậy là lão thái thái nghi ngờ ta ra tay với cái thai của Đào di nương?”
“Không phải ta hoài nghi con mà là chứng cứ đều chỉ về phía con.” Lão thái thái mở miệng: “Sơ nhi, ta tín nhiệm con thế nào con cũng biết rõ, nếu không sao ta lại giao quyền quản gia vào tay con? Lẽ nào con đáp lại tấm lòng tin cậy của ta như thế này ư?”
“Điều này...” Giang di nương cẩn thận mở miệng: “Thiếp thân muốn nói một câu công bằng, phu nhân căn bản không có động cơ để làm chuyện này.”
Nếu phu nhân có cốt nhục của riêng mình thì còn có thể lý giải chuyện nàng kiêng kỵ con vợ lẽ.
Nhưng phu nhân không có con, sau này cũng không thể có hài tử của mình, mà đại nhân cũng từng nói sau này dù là di nương nào sinh hài tử thì đều được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của phu nhân. Phu nhân nuôi một đứa cũng là nuôi, nuôi một đám cũng là nuôi, loại bỏ thai nhi trong bụng Đào di nương cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nguyên thị gật đầu: “Sơ nhi là người khoan dung rộng lượng, không thể làm ra chuyện mưu hại con nối dòng.”
Lão thái thái cười lạnh một tiếng.
Vân Sơ trước nay luôn là người khoan dung, nhưng thời gian gần đây càng ngày càng hà khắc khó bảo, cũng không phải không thể làm ra chuyện như vậy.
Lúc này, Đào di nương ở trong phòng bỗng hô toáng lên: “Lão thái thái, thiếp biết vì sao phu nhân muốn xuống tay với hài tử của thiếp...”
Lão thái thái cho người đẩy cửa ra, tiếng Đào di nương vọng vào rõ hơn mấy phần: “Mấy ngày nay đại nhân liên tiếp ban tặng lễ vật sang chỗ thiếp, nào một chậu hoa, mấy khúc vải, còn có cả đồ trang sức. Phu nhân thấy đại nhân quan tâm một di nương như thiếp, sợ đại nhân sủng thiếp diệt thê, bèn ra tay hãm hại cốt nhục trong thai của thiếp...”
Lão thái thái khẽ thở dài.