Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 18



Vân Sơ đặt mạnh chung trà xuống bàn, tiếng gốm sứ va chạm khô khốc vang lên, đám bà tử đang ồn ào mới chợt im bặt.

“Bản khế ước bán thân của các ngươi vẫn còn nằm trong tay Tạ gia, vậy mà các ngươi đã dám không xem chủ tử Tạ gia ra gì sao?” Từ người nàng toát ra khí lạnh thấu xương: “Đại tiểu thư Tạ gia được ta nuôi dạy, mang danh đích nữ đường đường chính chính. Nếu ta còn nghe thấy các ngươi nói những lời bất kính ấy, chớ trách ta không niệm tình mà bán các ngươi ra ngoài!”

Đám bà tử ban nãy còn ồn ào mồm năm miệng mười, giờ lập tức câm như hến, tĩnh lặng như ve sầu mùa đông.

Bọn họ không hề e sợ Đại tiểu thư, bởi thân phận của nàng quả thực không thể đặt lên bàn cân. Nhưng phu nhân lại khác, nàng là đích nữ phủ Tướng quân đích thực, uy danh hiển hách...

Tạ Phinh nhìn Vân Sơ với ánh mắt đầy cảm kích.

Hai hôm nay, mẫu thân hễ động một chút liền nổi giận. Nàng còn ngỡ mẫu thân sẽ trách phạt mình, thậm chí đoạt lại quyền cai quản gia sự, hệt như đã trừng phạt An ca nhi và Duy ca nhi vậy...

“Thế nhưng...” Giọng Vân Sơ chợt chậm lại mấy phần: “Ta đã giao quyền quản gia cho Tạ Phinh, nếu nàng đã quyết định miễn trà nước điểm tâm buổi chiều, ta sẽ không phản đối.”

Đám bà tử thất vọng vô cùng.

Đến cả phu nhân cũng chẳng thể chủ trì công đạo cho bọn họ, lẽ nào cứ phải cam chịu mãi như vậy sao...

“Nhưng mà, các ngươi quả thực đã vất vả nhiều rồi.” Vân Sơ ôn tồn nói: “Hay là thế này, tiền tiêu vặt hàng tháng của đám bà tử thô sử sẽ được tăng thêm năm mươi văn. Các ngươi có ý kiến gì chăng?”

Vừa nghe những lời ấy, đám bà tử kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Vài chung trà chiều cùng chút hạt dưa, ăn vào bụng rồi cũng hết. Nhưng tiền tiêu vặt lại là tiền mặt, bỏ vào túi còn yên tâm hơn gấp bội.

“Không ý kiến! Nhóm lão nô tuyệt nhiên không có ý kiến gì!” Đám bà tử vui vẻ ra mặt, đồng loạt lên tiếng: “Đa tạ phu nhân ân điển, nhóm lão nô xin cáo lui tiếp tục công việc đây ạ.”

Chờ đám người rời đi, Vân Sơ quay đầu nhìn về phía Tạ Phinh, ôn tồn khuyên nhủ: “Thực thi một quy củ mới ắt sẽ gặp phải trở ngại. Con chớ sợ hãi đám bà tử ấy, cứ an tâm mà lớn mật thi hành, ta vẫn luôn ở đây làm hậu thuẫn cho con.”

Tạ Phinh cảm kích đáp: “Con đã rõ, mẫu thân.”

Tiền tiêu vặt của bà tử thô sử trong Tạ gia vốn dĩ không cao, chỉ vào khoảng năm trăm văn một tháng.

Mỗi tháng được thêm năm mươi văn bạc, chẳng khác nào mỗi năm được thêm một lượng bạc lớn, làm sao mà không vui vẻ cho được?

“Vẫn là phu nhân thấu hiểu lòng hạ nhân chúng ta nhất.”

“Phu nhân của chúng ta vốn là đích nữ tướng quân phủ, há lại để tâm chút bạc lẻ ấy sao?”

“Chẳng rõ vì lẽ gì phu nhân lại muốn dạy dỗ đại tiểu thư quản lý gia sự. Đại tiểu thư còn hành xử như vậy, e rằng phủ chúng ta sẽ loạn mất.”

“Dù sao đi nữa, đại tiểu thư rồi cũng sẽ xuất giá. Chủ mẫu trong phủ vẫn là phu nhân, còn gì đáng lo ngại?”

“Chỉ mong đại tiểu thư sớm ngày xuất giá.”

“...”

Cách đó không xa, Hạ thị tức giận đến nỗi người run lên bần bật.

Phinh tỷ nhi cắt giảm ba trăm văn bạc của một bà tử, nay phu nhân lại thêm năm mươi văn cho mỗi người. Chẳng phải đây là dùng công lao của Phinh tỷ nhi để tạo ân tình cho mình sao?

Vị phu nhân ấy quả thật lắm cơ mưu thủ đoạn, lại còn đạp lên danh tiếng của Phinh tỷ nhi để lập uy trong phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu chuyện Phinh tỷ nhi không biết quản lý gia sự mà đồn ra ngoài, còn nhà cao cửa rộng nào muốn rước nàng về làm đương gia chủ mẫu nữa?

Duy ca nhi bị trọng thương vẫn đang nằm trên giường bệnh, nay thanh danh của Phinh tỷ nhi cũng sắp bị hủy hoại. Rốt cuộc phu nhân đây đang muốn làm gì?

Nàng ta không thể chờ đợi mọi chuyện đi quá xa rồi mới hành động, bằng không sẽ chậm mất cơ hội.

Hạ thị cụp mắt, quay người rời đi.

Chốc lát sau, một gia đinh ngoại viện vội vã chạy tới Sanh Cư bẩm báo: “Bẩm phu nhân, vừa nãy Hạ ma ma đã ra phủ đến dược đường...”

Gà Mái Leo Núi

Vân Sơ khẽ nhếch môi cười: “Mang canh gà hầm trưa lên đây, chúng ta sẽ đến An Thọ Đường.”

Giờ đây vừa qua bữa tối, hoàng hôn dần sà xuống. Trong sân chưa kịp thắp đèn, kẻ hạ nhân qua lại đều phải dừng bước, cung kính gọi một tiếng phu nhân.

Chẳng mấy chốc đã đến An Thọ Đường. Ngoài cửa có hai bà tử canh giữ, trong sân hai nha hoàn đang quét tước. Vén rèm chính phòng, lại thấy hai nha hoàn cùng hai bà tử khác đang hầu hạ bên trong.

Tính riêng An Thọ Đường này thôi, đã có đến mười mấy người hầu hạ lão thái thái.

Chẳng có mấy của cải mà cũng bày đặt phô trương đến thế.

Vân Sơ khẽ nhếch khóe môi, cất bước tiến vào.

Lão thái thái đang an tọa ở chủ vị, phu nhân Nguyên thị ngồi cạnh, hai người đang rôm rả trò chuyện.

“Thì ra mẫu thân cũng đang ở đây ạ?” Vân Sơ cười nói: “Con chỉ mang theo một phần canh gà, e là làm khó cho con rồi.”

Lão thái thái đáp lời: “Vừa nãy mẫu thân con có dâng một chén tổ yến, ta không thể uống thêm được nữa. Cứ để mẫu thân con dùng vậy.”

Thính Sương bưng canh gà đến chỗ phu nhân Nguyên thị.

Phu nhân Nguyên thị uống mấy ngụm, tấm tắc khen canh gà này hầm vừa thơm vừa mềm, đoạn hỏi: “Sơ nhi, Phinh tỷ nhi theo con học quản lý gia sự thế nào rồi? Ta nghe được mấy lời đồn đại không hay...”

“Há chẳng phải mẫu thân đã quên, thuở con mới tiếp nhận việc quản lý trong phủ cũng gặp phải tình huống tương tự sao?” Vân Sơ khẽ đáp: “Sau này Phinh tỷ nhi thành đương gia chủ mẫu, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện bị kẻ hạ nhân làm khó dễ. Ở Tạ gia, còn có con đứng ra chống đỡ, đích thân cầm tay chỉ dạy, mẫu thân còn gì phải bận tâm?”

Phu nhân Nguyên thị an tâm, nói: “Bản lĩnh lớn nhất của Cảnh Ngọc không phải là đỗ bảng vàng Trạng Nguyên, mà chính là cưới được một hiền thê như con đó.”

Vân Sơ ngẩng mặt nhìn về phía lão thái thái, cất lời: “Chẳng bao lâu nữa là sinh thần của lão thái thái, con dự định giao tiệc sinh thần năm nay cho Phinh tỷ nhi xử lý, lão thái thái nghĩ sao?”

Lão thái thái khẽ nhíu đôi mày: “Phinh tỷ nhi liệu có đảm đương nổi?”

“Chẳng phải vẫn còn Sơ nhi đó sao?” Nguyên thị thản nhiên đáp: “Nếu Phinh tỷ nhi làm không tốt thì còn có Sơ nhi chỉ điểm, chắc chắn sẽ không xảy ra điều gì bất trắc.”

Lão thái thái trầm ngâm một lát rồi mở miệng: “Cũng được.”

Hôn sự của Phinh tỷ nhi vô cùng trọng đại, nếu gả được vào gia đình hiển hách thì sẽ là trợ lực lớn cho Tạ gia, việc quản lý gia sự này cũng cần phải học cho thật thuần thục.

Vân Sơ nhấp một ngụm trà, ngước mắt nói: “Lão thái thái, hạ nhân thưa rằng sáng nay ngài đã tặng một số vật phẩm tới chỗ Duy ca nhi?”

Lão thái thái nhất thời nghẹn lời.

Trước đây bà ta đã thề son sắt sẽ không can thiệp vào việc Vân Sơ quản giáo các hài tử, kết quả lại tự vả vào mặt mình.