Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 193



Vân Sơ lắc đầu.

Kiếp trước, khi nàng lìa trần, Thái tử yếu thế, phải nương nhờ Hoàng hậu chèo chống, bị phế truất chỉ là chuyện sớm muộn. Thái tử ngã đài, e rằng Đỗ gia cũng khó tránh khỏi...

Nàng được sống lại một đời, nhưng kiếp trước dương thọ lại quá ngắn ngủi, chỉ biết vị hoàng tử nào sẽ bại nhưng chẳng biết ai sẽ là người cuối cùng đăng lâm ngôi vị ấy.

Đối với nàng mà nói, việc lựa chọn con thuyền nào đều tùy thuộc vào vận mệnh, chỉ sơ sẩy một li, liền thua cả ván cờ.

“Nói những chuyện này làm gì?” Đỗ Lăng đổi đề tài: “Đây không phải là việc nữ nhân chúng ta nên bận tâm. Ngươi giúp ta nhìn xem trang sức cài tóc của ta còn có thể chỉnh cho đẹp hơn không.”

Vân Sơ không thể không bội phục sự vô tâm của khuê mật mình, nàng bật cười nói: “Đã vô cùng hoàn mỹ rồi.”

“Đứng cùng đệ nhất mỹ nhân kinh thành như ngươi, ta cũng phải chú trọng bề ngoài một chút chứ, kẻo lại chẳng thể sánh bằng ngươi.” Đỗ Lăng chỉnh tóc: “Đúng rồi, hôn sự của Tiểu Anh đã được định đoạt.”

Trượng phu tương lai của Đỗ Anh là trưởng tử của Tả phó đốc, quan Tam phẩm của Đô Sát Viện, cũng là một danh môn vọng tộc không tồi.

Vân Sơ trầm ngâm, cũng chẳng thể nhớ nổi kết cục của gia tộc này ra sao, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn việc trở thành An Tĩnh Vương phi.

Hai người cứ thế trò chuyện không ngớt, đủ mọi chuyện đông tây nam bắc, mãi cho đến khi kiệu xe dừng lại, họ đã đến được Yến Sơn.

Nơi đây vốn là đất thiêng của hoàng gia, cứ vào mỗi độ thu sang, các vị hoàng thân quốc thích lại tề tựu về đây để săn bắn. Rừng núi đã được dọn dẹp kỹ lưỡng từ trước, xua đuổi hết thảy hổ báo dã thú, chỉ còn lại những loài ăn cỏ hiền lành cùng chim rừng, thỏ núi.

Gà Mái Leo Núi

Đám hạ nhân tất bật dựng trại, còn chư vị chủ tử thì bắt đầu sửa soạn cho cuộc đi săn.

Vân Sơ lặng lẽ đứng bên ngoài, trong lòng không khỏi khó hiểu vì sao những người này lại dồi dào sức lực đến vậy. Ngồi xe ngựa suốt cả ngày trời, xóc nảy đến rã rời thân thể, thế mà vẫn còn tinh lực để đi săn b.ắ.n sao...

Hoàng thượng ngự trên lưng tuấn mã, cất giọng sang sảng: “Cách thời điểm mặt trời lặn còn chừng một canh giờ. Trong khoảng thời gian ước chừng một nén nhang, kẻ nào săn được nhiều con mồi nhất sẽ nhận được trọng thưởng của trẫm.”

Chư vị hoàng tử, các bậc trọng thần cùng đám công tử thế gia đều hò reo cổ vũ, không khí vô cùng náo nhiệt.

Vân Sơ thấy An Tĩnh Vương đang theo sau Hoàng thượng. Y vận xiêm y cưỡi ngựa, thần thái sáng láng, đôi mắt của Tạ Phinh cứ như dán chặt vào bóng hình An Tĩnh Vương.

Nàng còn thấy Bình Tây Vương đứng lẫn trong hàng ngũ hoàng tử. Thân hình của vị Vương gia này quả thực nổi bật vượt trội. Các vị hoàng tử khác đa phần đều theo nghiệp văn chương: Thái tử tài cao bát đẩu, nhị hoàng tử hiền danh vang xa, tứ hoàng tử trông có vẻ gầy yếu, còn các hoàng tử khác thì vẫn còn thơ ấu...

Thân hình Bình Tây Vương đĩnh đạc cường tráng, toát lên vẻ oai phong lẫm liệt mà không hề thô kệch. Chỉ cần liếc mắt một cái đã đủ biết đây là một người thuần thục võ nghệ.

Nàng đang ngắm nhìn, bỗng ánh mắt của nam tử kia chợt hướng về phía nàng. Vân Sơ giật mình, không ngờ mình lại thất thố nhìn Bình Tây Vương lâu đến vậy.

Nàng vội nở một nụ cười, khẽ chỉ sang bên cạnh, ý muốn nhắc Bình Tây Vương rằng hai hài tử đã được Tề ma ma dẫn đi.

Bình Tây Vương khẽ cong môi, cũng mỉm cười đáp lại.

“Tam đệ?” Cung Hi Vương nhìn về phía y, không nén được mà thốt lên: “Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy tam đệ mỉm cười chân thành như vậy.”

Lão tam từ trước đến nay vẫn luôn giữ bộ dạng lạnh nhạt, tuy cũng có lúc cười, nhưng đó hoặc là cười lạnh, hoặc là cười nhạt, dù sao ý cười cũng chẳng hề chạm tới đáy mắt.

Thế mà nụ cười này lại tràn ngập ý vui từ tận đáy lòng, toát ra cả trên dung mạo y.

Trên Yến Sơn, tuấn mã phi như bay.

Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng các hoàng tử, chư vị huân quý và các công tử thế gia đều đã khởi hành chuyến đi săn đầu tiên.

Một vài quý nữ phu nhân hứng thú với việc săn b.ắ.n cũng giục ngựa phi theo, chỉ còn lại các cung phi và những nữ tử mệt mỏi vì đường xa như Vân Sơ ở lại doanh trướng.

Vân Sơ ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, phóng tầm mắt nhìn hai hài tử đang được hầu hạ ăn điểm tâm ở nơi xa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay lúc này, một ma ma bước về phía nàng.

“Tạ phu nhân, Ân tần nương nương thỉnh phu nhân qua đó dùng trà.”

Vân Sơ khẽ khựng lại, trong lòng cũng đã đoán được vì sao Ân tần lại muốn gặp mình để trò chuyện.

Nàng và Bình Tây Vương đang hợp tác mở thôn trang suối nước nóng, việc Ân tần muốn dò hỏi vài điều cũng là lẽ đương nhiên.

Nàng liền theo ma ma đến hoàng trướng.

Mấy trăm cung nữ, thái giám bận rộn không ngớt, mấy chục doanh trướng đã được dựng xong, quả thực trông chẳng khác nào một hành cung quy mô nhỏ.

Các cung phi có tuổi không tham gia đi săn, ai nấy đều trở về doanh trướng của mình để nghỉ ngơi.

Khi Vân Sơ bước vào doanh trướng của Ân tần, nàng thấy Ân tần đang trò chuyện cùng một thiếu nữ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi.

Thiếu nữ kia mi thanh mục tú, dung mạo như trăng rằm, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng yêu mến. Chẳng hay đang nói đến chuyện gì mà gương mặt nàng đã đỏ ửng.

“Phương tiểu thư, con lại đây.” Ân tần mỉm cười tháo một chiếc vòng trên tay xuống, nói: “Đây là lễ gặp mặt bổn cung ban tặng con, mau nhận lấy đi.”

Phương tiểu thư rụt rè, không dám nhận.

Ân tần tự tay đeo vòng ngọc vào tay nàng.

Lần trước, người đã chọn tiểu thư Đàm gia cho Tam hoàng tử, đáng tiếc lại bị tiểu tử Du ca nhi kia làm hỏng.

Lần này, trước khi Hoàng thượng tứ hôn, người tuyệt đối không cho phép những khuê nữ này tiếp xúc với hai hài tử...

Phương tiểu thư tạ ơn rồi cáo từ rời khỏi lều.

Vân Sơ bước lên hành lễ: “Thần phụ thỉnh an Ân tần nương nương.”

“Tạ phu nhân, mời ngồi.” Ân tần mỉm cười nói: “Đây xem như là lần đầu tiên bổn cung chính thức gặp mặt Tạ phu nhân vậy.”

Vân Sơ ngồi xuống, chỉ dám ngồi hờ một phần ba ghế, cúi đầu đáp lời: “Dạ phải.”

“Nghe Tam hoàng tử nói thôn trang suối nước nóng Sở Vân Chi Thượng được đặt dưới danh nghĩa Tạ phu nhân.” Ân tần nhấp một ngụm trà, thản nhiên cất lời: “Bổn cung đã phái người đi điều tra, hóa ra Tạ phu nhân đã tốn mấy ngàn lượng bạc mua lại thôn trang đó từ tay một thương nhân. Chi bằng thế này, bổn cung xin trả hai mươi ngàn lượng bạc, Tạ phu nhân chuyển thôn trang này sang danh nghĩa của Tam hoàng tử đi.”

Vân Sơ sững sờ, nàng thầm kinh ngạc, không ngờ Ân tần lại muốn chiếm đoạt thôn trang của mình.

Nàng chủ động tìm Bình Tây Vương hợp tác nhưng điều đó không có nghĩa là nàng chỉ có một chỗ dựa duy nhất là hắn.

Nàng chợt sững người, đoạn nàng mỉm cười nói: “Được Hoàng hậu nương nương mời nên thần phụ mới có vinh hạnh tới Yến Sơn săn thú, thần phụ đang suy nghĩ nên chuẩn bị tạ lễ gì cho Hoàng hậu nương nương, chẳng hay Ân tần nương nương có cao kiến nào không?”

Ân tần vốn dĩ còn giữ vẻ bề trên, như muốn thao túng mọi sự, vừa nghe Vân Sơ nói vậy, suýt nữa đã đ.á.n.h rơi chén trà trong tay.

Người hiểu rõ vị Tạ phu nhân này, nếu người khăng khăng muốn chiếm đoạt thôn trang thì nàng ta sẽ chẳng ngần ngại liên kết với Hoàng hậu và Thái tử.

Nếu tới mức như vậy thì chút giao tình bấy lâu giữa Tam hoàng tử và Vân gia cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

“Hoàng hậu nương nương thích hương liệu.” Ân tần biết điều đổi đề tài: “Nghe nói Vân phu nhân, mẫu thân của Tạ phu nhân am hiểu chế hương, Hoàng hậu vô cùng yêu thích hương hoa lan.”

Vân Sơ cười nói: “Đa tạ nương nương đã chỉ điểm.”

Hai người đang nói chuyện thì rèm trướng chợt bị vén lên, còn chưa nhìn thấy người mà âm thanh đã vọng tới: “Nãi nãi!”

Ngay sau đó, Sở Hoằng Du tựa một làn gió nhỏ vọt vào trong, nhào tới ôm chầm lấy Ân tần.