“Chẳng trách ta lại thấy quen mặt đến thế...” Đỗ Lăng bừng tỉnh đại ngộ. Nàng chỉ thoáng trông thấy hai đứa nhỏ trong yến hội, hơn nữa hài tử mỗi ngày một khác, đương nhiên là không nhận ra.
“Thì ra là tiểu thế tử và tiểu quận chúa.” Đỗ Lăng cười nói: “Chẳng phải hai ngươi nên ở trong đội ngũ hoàng cung sao, sao lại chui vào cỗ xe Tạ gia, có phải đã lên nhầm xe chăng?”
“Vị phu nhân này, người đã biết đây là cỗ xe của Tạ gia, vậy cớ sao người lại ở đây?” Sở Hoằng Du nghiêng đầu hỏi nàng.
Đỗ Lăng cảm thấy thần thái của thằng bé thật khiến người ta yêu mến, cười đáp lời: “Bởi vì ta và Tạ phu nhân là bằng hữu, đã có lời hẹn cùng đi một chuyến xe.”
“Ta cũng là bằng hữu thân thiết của Tạ phu nhân.” Tiểu tử kia nhướng cằm: “Là do ta đến Khôn Ninh Cung, thỉnh Hoàng hậu nương nương ban chỉ cho Tạ phu nhân, để Tạ phu nhân cùng đến trường săn này.”
Vân Sơ kinh ngạc: “Chỉ vì một lời của con mà Hoàng hậu lại hạ chỉ cho ta ư?”
Tiểu tử kia đắc ý gật đầu: “Con bảo Tạ phu nhân đã lỡ tay giẫm c.h.ế.t dế mèn của con, con muốn đòi lại món nợ này, Hoàng hậu lập tức ưng thuận.”
Chuyến săn lần này kéo dài khoảng năm ngày, nó và Trường Sinh có thể ở cùng mẫu thân năm ngày, cơ hội như vậy thật khó bề mà có được, sao nó có thể bỏ lỡ chứ.
Vân Sơ: “...”
Tiểu tử này không nói sớm một lời, khiến ta cứ ngỡ Hoàng hậu muốn mượn sức Vân gia, mà cả ngày ưu phiền không ngớt...
Nhưng hiểu rõ mọi chuyện cũng hay, không cần bận lòng chi đến Hoàng hậu, có thể yên tâm mà đến Yến Sơn giải sầu.
Nàng vươn tay ôm tiểu cô nương Sở Trường Sinh đang im lặng vào lòng, ôn tồn nói: “Đường đi có hơi xa, con dựa vào người Vân di ngủ một giấc nhé.”
Tiểu cô nương gật đầu, ôm lấy cổ nàng, thỏa mãn dựa vào lồng n.g.ự.c nàng.
Gà Mái Leo Núi
Sở Hoằng Du ghen tị đến đỏ bừng mắt.
Nhưng Sở Hoằng Du cũng biết muội muội thân thể ốm yếu, nó phải hao phí không ít tâm tư mới thuyết phục được phụ vương. Chuyện vặt vãnh thế này, nó chẳng thèm tranh đoạt với muội muội nữa.
Đỗ Lăng đã có một nam một nữ, chỉ cần nhìn vẻ mặt tinh nghịch của tiểu gia hỏa này là biết nó đang nghĩ gì. Nàng khẽ cười, bế tiểu gia hỏa đặt lên đùi mình, ôn hòa nói: “Tiểu thế tử thì sao, cứ tựa vào ta mà ngủ một giấc, tỉnh dậy là tới nơi rồi.”
“Không cần, ta không cần!”
Sở Hoằng Du vừa chạm vào đùi Đỗ Lăng đã liều mạng giãy dụa.
Ngoài mẫu thân, nó không cần bất kỳ nữ nhân nào khác ôm ấp.
Nó tựa vào cánh tay Vân Sơ mà làm nũng: “Vân di, chờ tới nơi, ngài cũng ôm con một lát được không?”
Vân Sơ xoa đầu thằng bé, dịu dàng đáp: “Được chứ.”
Đỗ Lăng liền cau mày, trách móc: “Tiểu thế tử, lẽ nào trên người ta có thứ gì đáng ghét sao?”
Sở Hoằng Du cố gắng giữ lễ nghĩa, đáp lời: “Vị phu nhân này, chúng ta không thân quen, chẳng cần phiền đến người.”
Đỗ Lăng chọc chọc vào cánh tay Vân Sơ, khẽ hỏi: “Ngươi quen hai vị này từ bao giờ vậy?”
Vân Sơ cũng chẳng biết nói sao.
Quen từ khi nào đây?
Lần đầu gặp mặt có đôi chút gượng gạo, sau này lại bị hai hài tử này vô tình ảnh hưởng, cuối cùng đã chẳng thể tách rời được nữa.
Nàng khẽ cúi đầu, nói với hai đứa trẻ: “Vị này là Kỷ phu nhân, bằng hữu của ta, họ Đỗ. Các con có thể gọi là Đỗ di.”
Sở Hoằng Du ngọt ngào cất tiếng: “Đỗ di, muội muội con còn nhỏ chưa biết nói, con gọi thay muội muội, Đỗ di.”
“Ta cũng chẳng khách sáo đâu.” Đỗ Lăng động lòng, nói: “Ta cũng không mang theo món quà đặc biệt nào, chi bằng vòng tay này tặng cho tiểu quận chúa, còn ngọc bội này thì cho tiểu thế tử. Coi như là chút lễ vật ra mắt.”
Sở Hoằng Du liếc nhìn Vân Sơ, thấy nàng gật đầu mới đưa tay nhận lấy: “Đa tạ Đỗ di.”
Vân Sơ từ trong túi gấm lấy ra hai mặt dây chuyền do nàng đích thân tạo mẫu. Mặt dây được chế tác từ khối ngọc mà Bình Tây Vương đã tặng nàng trước đây.
Tên của hai hài tử được khắc tinh xảo trên hai mặt ngọc, trên đó còn chạm khắc hình mây và hoa, đều do nàng tự tay vẽ rồi nhờ thợ thủ công khắc lên.
Hai đứa trẻ nhận lấy mặt dây, vui sướng khôn nguôi. Sở Hoằng Du ngắm nghía trái phải, nhìn mãi không đủ, bỗng nhiên cậu bé chợt khựng lại, nghiêng đầu hỏi: “Vân di, chẳng lẽ không làm cho phụ vương một cái sao?”
Vân Sơ: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Sơ đỡ trán.
Nàng đã làm ba mặt dây giống nhau như đúc, nếu cũng làm cho Bình Tây Vương thì còn ra thể thống gì?
Nhưng cũng khó lòng giải thích chuyện này một cách rõ ràng cho một hài tử mới bốn tuổi.
Nàng lấy ra một chiếc túi gấm khác, mỉm cười nói: “Phần ngọc còn dư lại ta đã dùng để làm cho Trường Sinh thành một bộ trang sức, còn con thì được tặng thêm một cái tua rua ngọc nữa.”
“A, con thích lắm.” Sở Hoằng Du vô cùng phấn khởi, hoàn toàn không còn nhớ tới phụ vương nữa, vui sướng hài lòng nói: “Con sẽ treo tua rua này lên bội kiếm mà hoàng tổ phụ đã ban cho con, chắc chắn sẽ đẹp vô cùng.”
Tiểu cô nương cầm trang sức, khua tay múa chân.
Vân Sơ ôn nhu nói: “Trường Sinh, ta đeo lên cho con nhé.”
Đây là một bộ trang sức cài tóc vàng trổ hoa nạm ngọc, thích hợp cho nữ tử vừa cập kê. Tiểu cô nương còn nhỏ, Vân Sơ cũng chỉ cài cho con bé hai chiếc trâm hoa nhỏ xinh.
Sở Hoằng Du vỗ tay reo lên: “Đẹp, muội muội thật xinh đẹp.”
Đỗ Lăng nhìn ngắm một lát, rồi mở miệng nói: “Sơ Sơ, ta nhớ khi trước ngươi cập kê cũng từng đeo một bộ trang sức hoa vàng nạm ngọc thế này. Nhìn dung mạo tiểu quận chúa lúc này lại có nét tương đồng với ngươi... Đặc biệt là đôi mắt của tiểu quận chúa, giống, thật sự quá giống, cứ như được đúc ra từ một khuôn... Không được không được, ta càng nhìn càng thấy Sơ Sơ ngươi giống tiểu quận chúa, từ mũi, miệng đến gương mặt...”
Vân Sơ khựng lại.
Mẫu thân nàng và đại tẩu cũng từng nói nàng và Trường Sinh có dung mạo tương tự nhau.
Giờ đây Đỗ Lăng cũng thốt lên lời ấy.
Chẳng bao lâu trước đó, nàng từng ăn nhầm nấm dại mà hôn mê bên suối nước nóng, Bình Tây Vương cũng nói thuở nhỏ Trường Sinh cũng từng gặp chuyện vì nấm dại.
Ngày tuyết rơi bốn năm về trước, nàng hạ sinh một đôi nhi nữ.
Cũng cùng năm đó, Bình Tây Vương lại có thêm một đôi nhi nữ.
Một ý niệm hoang đường nảy ra trong tâm trí Vân Sơ.
Chẳng lẽ nào?
Thật hoang đường...
Tay nàng chợt run rẩy không khống chế được.
Nàng nhắm mắt, hít thở thật sâu nhưng lại không thể nào giữ vững hơi thở.
“Vân di, ngài làm sao vậy, không khỏe trong người sao?”
Sở Hoằng Du vô cùng lo lắng.
Nàng mở mắt, thấy trong đôi mắt to tròn của hài tử đều là hình bóng của nàng, tựa như trong thế giới của tiểu tử kia chỉ có một mình nàng...
Nàng cố gắng tươi cười nói: “Ta nghe phụ vương hai đứa nói con và Trường Sinh sinh vào mùa đông. Các con sinh vào ngày nào, mau nói cho ta biết, ta sẽ chuẩn bị lễ vật mừng sinh thần cho các con.”
“Con không biết.” Sở Hoằng Du chớp mắt: “Con không cần lễ vật, con chỉ muốn hôm đó Vân di ở bên con.”
Vân Sơ nhìn nó: “Vậy lúc tới nơi con hãy đi hỏi phụ vương xem ngày sinh thần của hai đứa là ngày nào, được không?”
Sở Hoằng Du dùng sức gật đầu.
Bây giờ là mùa thu, chờ đến thời điểm lạnh nhất của mùa đông sẽ là sinh thần năm tuổi của nó và Trường Sinh. Có mẫu thân bên cạnh, sinh thần lần này chắc chắn sẽ vô cùng đặc biệt.
Hai đứa nhỏ vẫn còn bé dại, ngồi xe ngựa một lúc là chìm vào giấc ngủ.
Một đứa dựa vào người Vân Sơ, một đứa dựa vào người Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng nhỏ giọng nói: “Sơ Sơ, ngươi cùng Bình Tây Vương phủ thân thiết đến vậy, đây là chủ ý của Vân gia sao?”
Vân Sơ đáp: “Ta là nữ nhi đã xuất giá, hành vi của ta không thể đại diện cho Vân gia.”
“Nhưng lẽ nào Hoàng hậu nương nương lại nghĩ khác?” Đỗ Lăng mở miệng: “Tiểu thế tử dám vào cung khẩn cầu Hoàng hậu hạ ý chỉ mời ngươi cùng đi, hai đứa nhỏ còn trèo lên xe ngựa của ngươi, chuyện này khó lòng qua mắt Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu chắc chắn sẽ cho rằng Vân gia đã sớm đứng về phía Bình Tây Vương.”
Vân Sơ nhìn nàng nói: “Vậy Đỗ gia và Kỷ gia lại đang tựa vào con thuyền nào?”
Đỗ Lăng thở dài: “Hai nhà Đỗ Kỷ chẳng muốn nhúng tay vào cuộc chiến đoạt đích, nhưng dù từ chối bất kỳ ai, đối phương ắt sẽ cho rằng chúng ta đã ngả về phe khác, vô tình đắc tội tất cả các vị hoàng tử. Phụ thân ta có ý muốn trung thành với vị Thái tử do Thánh thượng chọn lựa. Ai đăng ngôi Thái tử, Kỷ gia và Đỗ gia sẽ nhất tâm phò tá người đó.”