Doanh trướng vô cùng hỗn loạn, không ít phu nhân thiên kim sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhóm trọng thần vây quanh người hoàng thất, vòng ngoài cùng là Ngự Lâm Quân.
Vân Sơ thấy hai hài tử ở bên cạnh Ân tần, có ma ma bảo vệ nên cũng yên tâm.
“Sơ nhi, mới nãy con đã đi đâu?” Lâm thị bắt lấy tay Vân Sơ: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng con bị thích khách bắt đi.”
“Ở trong lều buồn tẻ quá, nhi ra ngoài giải sầu một phen.” Vân Sơ đáp lời: “Thực có lỗi, khiến mẫu thân phải lo lắng.”
Chúng nhân kinh hãi đợi chờ chừng nửa canh giờ, thì đàn thị vệ đi bắt thích khách cũng lần lượt hồi doanh.
Người dẫn đầu chính là Bình Tây Vương, Sở Dực.
Tuấn mã của hắn dừng lại trước mặt chúng nhân, hắn ung dung xuống ngựa, bước tới trước mặt Hoàng thượng: “Hoàng Thượng, nhi thần đã bắt sống ba tên thích khách, xin dẫn giải tới!”
Thị vệ phía sau dẫn giải ba tên hắc y nhân bị trói nghiến đến, quăng chúng xuống nền đất lạnh.
“Thích khách lớn mật, dám ám hại đương kim Thánh thượng!” Hoàng hậu vốn đoan trang hiền đức, lúc này lại giận tím mặt, nhấc chung trà nóng hổi ném thẳng vào đầu tên thích khách: “Mau khai! Rốt cuộc kẻ nào đã sai khiến lũ các ngươi!”
Nếu không phải một tiểu thái giám lanh lợi kịp thời phát giác động tĩnh, e rằng Thánh thượng đã bị ám hại ngay tại Yến Sơn.
Tuy rằng đã giữ được long thể bình an, song ngự thủ lại bị thích khách đả thương. Thiên tử đổ máu, quốc gia lâm vào hoạn nạn, bởi vậy mới khiến Hoàng hậu phẫn nộ đến nhường ấy.
Bọn thích khách câm như hến, một lời cũng chẳng hé răng.
Cung Hi Vương bước lên, khám xét người thích khách, rút ra một lệnh bài, cung kính dâng lên: “Phụ hoàng, xin người xem qua.”
Vừa thấy lệnh bài kia, sắc mặt Thánh thượng chợt biến đổi: “Đây không phải lệnh bài của Tứ hoàng tử sao? Người đâu! Hiện giờ An Tĩnh Vương đang ở chốn nào?”
“Hoàng Thượng, lúc nãy Tứ hoàng tử cũng theo Bình Tây Vương truy bắt thích khách.” Đức phi kinh ngạc thốt lên: “Sao lệnh bài của Tứ hoàng tử lại nằm trong tay thích khách? Ắt hẳn Tứ hoàng tử đã gặp phải chuyện chẳng lành! Thánh thượng, mau phái người đi tìm Tứ hoàng tử!”
“Ồ? Lẽ nào?” Cung Hi Vương mở miệng: “Từ khi màn đêm buông xuống, ta đã không thấy tứ đệ đâu. Tứ đệ tức, nương tử có biết Tứ đệ đã đi đâu chăng?”
Tạ Phinh ngẩn ngơ một chốc mới chợt nhận ra tứ đệ tức mà Cung Hi Vương nhắc đến chính là mình.
Nàng ta vội vã tiến lên, chẳng kịp suy tính đã buột miệng thốt ra: “Sau khi buổi săn thú kết thúc, Vương gia đã rời khỏi trướng trại.”
Nàng ta phải nhờ nha hoàn mới hay Vương gia đã vội vã ly khứ, chẳng hay người đã đi chốn nào, mưu việc gì. Một Vương phi như nàng ta, quả thật quá mức thất trách.
Nàng ta khẽ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt hừng hực phẫn nộ của Đức phi.
Nàng ta bấy giờ mới chợt vỡ lẽ ra, chắc hẳn mình đã lỡ lời rồi.
Đức phi nói Vương gia truy bắt thích khách, nàng ta lại nói Vương gia đã sớm rời đi...
Cung Hi Vương chắp tay khải tấu Thánh thượng: “Phụ hoàng, việc khẩn cấp bấy giờ là tìm được tung tích của tứ đệ.”
Thái tử trầm giọng nói: “Phụ hoàng, xin người cho phép nhi thần đích thân tra khảo lũ thích khách này.”
Hoàng Thượng không hề biểu lộ thêm bất kỳ sắc thái nào trên gương mặt long nhan.
Chỉ có Hoàng hậu thấu rõ Thánh thượng đang giận dữ tột cùng.
Từ khi Thánh thượng đăng cơ đến nay, đã mấy mươi năm trường, chưa từng bị kẻ gian hành thích. Nếu không bị thương tích thì còn dễ bề bỏ qua, song nay long thể đã đổ máu, đích thị việc này không thể dễ dàng bỏ qua.
Sở Dực dẫn theo bộ hạ đi truy tìm tung tích An Tĩnh Vương.
Thái tử cùng Cung Hi Vương tra khảo ba tên thích khách trước mặt bá quan văn võ cùng đông đảo quần chúng.
Trong đó có một thích khách chợt c.ắ.n lưỡi tự vẫn, nếu không phải Cung Hi Vương ra tay nhanh lẹ thì hai tên còn lại cũng đã c.ắ.n lưỡi mà chết.
“Các ngươi đã phạm vào tội chết, tất nhiên phải chịu cái chết, nhưng cũng không thể c.h.ế.t một cách dễ dàng như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thái tử khẽ vỗ tay, chúng thái giám Đông Cung liền bước ra, chờ lệnh.
Màn đêm tối như mực.
Ánh trăng buốt giá chiếu lên mặt từng người.
Lúc này đã quá canh ba nhưng chúng nhân ai nấy đều không chợp mắt, chỉ có lũ hài tử còn thơ dại đã tựa vào lòng các hạ nhân mà thiếp đi.
Hai thích khách được Thái tử sai người cột chặt vào ghế dài, mặt ngửa nhìn trời.
Thái tử vén tay áo, đích thân lấy một phiến giấy mỏng tang tựa cánh ve trong chậu nước bên dưới lên, rồi trực tiếp đặt tấm giấy thấm đẫm nước ấy lên mặt một tên thích khách.
Quần thần và các phu nhân vẫn còn chưa tường mục đích của người.
Nhưng Cung Hi Vương vừa nhìn đã thấu, liền nhíu mày tỏ vẻ bất đồng: “Hoàng huynh Thái tử, bổn triều lấy nhân trị thiên hạ, chi bằng làm vậy e là không hợp phép...”
“Đây là thích khách ý đồ hành thích phụ hoàng, đối phó với loại người hung ác này, hà tất phải nói chi nhân ái.” Thái tử cất lời: “Nhị đệ, ngươi hãy phụ ta một tay.”
Cung Hi Vương chỉ đành tiến lên giúp Thái tử, dán giấy ướt lên mặt hai tên thích khách còn lại.
Ban đầu hai tên thích khách vẫn chưa hiểu chuyện gì, thậm chí còn cảm thấy giấy ướt dán lên mặt thật dễ chịu lạ thường, nhưng rất nhanh sau đó, bọn chúng bắt đầu thấy bất an, ngột ngạt.
Lỗ mũi cứ như bị bịt kín, có ra sức hít thở mới hít vào được một hơi mỏng manh nhưng vẫn không sao xoa dịu nỗi khó thở ngập tràn.
“Bổn cung hứa với các ngươi, kẻ nào khai trước thì sẽ được c.h.ế.t thống khoái.” Thái tử ung dung thản nhiên mở miệng: “Còn kẻ cứng đầu, cứ nếm trải tư vị này đi.”
Đến lúc này, quần thần quanh đó mới vỡ lẽ.
Thì ra là dùng giấy và nước để khiến người ta ngạt thở, quá trình này mất ít nhất nửa canh giờ, đúng là muốn sống không đặng, muốn c.h.ế.t cũng chẳng xong.
Nhiều người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Mưu kế này của Thái tử thật cao minh, nhất định sẽ khiến thích khách phải khai ra.”
“Thái tử từ trước đến nay vốn nổi tiếng nhân hậu, sao lại biết chiêu thức thẩm vấn thích khách như vậy.”
“Chiêu này tuy không vấy m.á.u nhưng lại vô cùng tàn khốc...”
Vân Sơ đứng trong đám đông, thầm nghĩ về kiếp trước Thái tử thường làm những việc như thế, những việc làm thường ngày của người đều khác xa với hình tượng mà thế nhân vẫn thường ca tụng.
Thái tử nhân ái là hình tượng hoàn mỹ được Hoàng hậu dày công tạo dựng, nhưng bản chất Thái tử cũng chỉ là một phàm nhân, sẽ phạm sai lầm, sẽ làm ra một số chuyện ly kinh phản đạo, và rồi ắt sẽ dần dần trệch khỏi quỹ đạo vinh hoa mà Hoàng hậu đã định sẵn...
Mặc dù nàng c.h.ế.t sớm, nhưng vẫn đoán chắc Thái tử ắt sẽ bại vong.
Bởi vậy nàng chưa bao giờ để Vân gia ủng hộ Thái tử...
“Ta khai! Ta khai!”
Dưới khổ hình tra tấn, một tên thích khách không chịu nổi bèn kêu lên.
Thái tử hiện lên nụ cười, tự tay gỡ bỏ mảnh giấy trên mặt tên thích khách kia.
“Lệnh bài kia là Minh Uy tướng quân cho ta, bảo bọn ta lấy lệnh bài làm ám hiệu, tìm cơ hội động thủ!”
Thái tử nhíu mày, trong triều có vô số võ tướng, người chỉ biết đến các võ tướng từ Nhất phẩm đến Nhị phẩm, lần đầu tiên nghe tới danh hiệu Minh Uy tướng quân này.
Nhưng chẳng cần người mở miệng, đám thị vệ bên ngoài đột nhiên ồn ào, một nam tử khoảng chừng bốn mươi tuổi bị đẩy ra.
“Ngươi chính là Minh Uy tướng quân?” Thái tử cười nhạt: “Có muốn nếm thử tư vị này giống bọn họ không?”
Người vừa dứt lời thì nam tử kia đã đổ vật xuống đất, khóc lóc t.h.ả.m thiết: “Hoàng thượng... vi thần bị bức ép, vi thần trên có lão mẫu, dưới có nhi nữ, An Tĩnh Vương đã bắt nương và nhi nữ của vi thần, vi thần không còn cách nào nên bất đắc dĩ đành phải vì An Tĩnh Vương mà hành sự, bằng không vi thần ắt sẽ gia đình ly tán...”
Gà Mái Leo Núi
“Ngươi ăn nói càn rỡ, hồ đồ!” Không đợi hắn ta nói xong, Đức phi đã nhấc chân đá hắn rồi quỳ xuống tâu: “Hoàng thượng, tứ hoàng tử tuyệt đối không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, nó tuy là đứa ham chơi nhưng dù có mười lá gan cũng chẳng dám làm chuyện thí phụ đâu Hoàng thượng, khẩn mong Hoàng thượng minh xét, trả lại sự trong sạch cho tứ hoàng tử!”