Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ

Chương 200



“Phinh nhi, ta nhớ ngày con ra đời, trên trời có rất nhiều chim hỉ thước, lúc con cất tiếng khóc chào đời, lần đầu tiên ta cảm nhận được thiên luân chi tình của bậc phụ thân.” Tạ Cảnh Ngọc nhẹ giọng nói: “Tiếng gọi đầu tiên của con là gọi cha, là ta nắm tay con dạy con tập tễnh bước đi, là ta dạy con đọc những câu kinh nghĩa lý... Con là hài tử ta thương yêu nhất, huyết mạch tương liên với ta, trên thế giới này, ta là người yêu thương con hơn thảy... Nhưng phàm là người sống trên đời, há có thể chỉ lo cho con cái riêng mình, căn cơ của một người, ấy là gia tộc. Tạ gia ta bao phen gian nan mới đặt chân đến kinh thành, há có thể để suy bại! Phinh nhi, con là hài tử ngoan, vi phụ tin con sẽ đưa ra quyết định sáng suốt.”

Tạ Phinh lệ tuôn lã chã trên gương mặt.

“Được rồi, thời gian chẳng còn sớm sủa gì nữa, chúng ta xin cáo lui trước.”

Tạ Thế An đỡ Tạ Cảnh Ngọc rời khỏi lao ngục, tiếng bước chân càng ngày càng xa dần.

Tạ Phinh che miệng, bật khóc nức nở.

Nàng sợ đau, nàng sợ chết, nàng sợ hãi tột cùng nhưng cũng biết bản thân không có lựa chọn nào khác...

Nàng run rẩy đưa tay muốn gỡ chiếc trâm cài trên mái tóc, lại đột nhiên nhớ ra chiếc trâm đã bị ngục tốt cướp mất lúc nàng mới bị giam cầm tại đây...

Nàng nhìn về phía chén cháo, đập vỡ, nhặt một mảnh vỡ nhỏ, đặt lên cổ mình, chỉ vừa khẽ ấn đã bật khóc nức nở.

Nàng lại tiếp tục tự trấn an tinh thần cho bản thân.

Khi trời vừa hừng sáng.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, dừng lại trước cửa lao phòng của nàng, ổ khóa kêu lạch cạch mở ra, hai ngục tốt xông vào túm lấy nàng.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Tạ Phinh run rẩy thét lên.

Bọn họ muốn kéo nàng tới Ngọ Môn khai trảm sao?

Nàng hẳn là nên dũng cảm tuẫn tiết, chứ không phải c.h.ế.t thê t.h.ả.m thân đầu lìa khỏi...

“An phận một chút!” Ngục tốt lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng đã ban chiếu lệnh đưa ngươi đi canh giữ lăng mộ của An Tĩnh Vương, cả đời không được ra khỏi hoàng lăng một bước!”

Tạ Phinh bỗng nhiên vùng vẫy: “Không, ta không muốn!”

Khi tiên hoàng giá băng, biết bao cung phi bị đày đi trông coi hoàng lăng, thảy đều không kham nổi nhục nhã mà tìm đến cái chết.

Vì sao lại phải chịu nhục nhã? Bởi lẽ hoàng lăng đời đời luôn được tu sửa, nơi đó đều là nam nhân, nữ nhân bị đày tới thủ lăng, dĩ nhiên trở thành món tiêu khiển cho bọn chúng.

Những cung phi thủ lăng cho tiên hoàng đều phải chịu kết cục thê t.h.ả.m như vậy, một góa phụ của phản tặc như nàng ta, hẳn sẽ gặp phải những chuyện tàn nhẫn, vô đạo hơn gấp bội.

“Chuyện này há đến lượt ngươi chọn lựa!”

Hai tên cai ngục lôi nàng ra ngoài, đẩy nàng vào trong xe ngựa.

Tin tức Tạ Phinh bị phái đi thủ hoàng lăng cho An Tĩnh Vương nhanh chóng truyền tới Tạ gia.

Tạ Cảnh Ngọc giận dữ đập vỡ chiếc chén ngọc: “Con tiện tì đó quả nhiên không chịu tìm đến cái chết, ta nên dùng dây thừng siết cổ nó, miễn cho Tạ gia phải mang tiếng nhục nhã... Khụ khụ khụ!”

“Đại nhân, xin người bình tâm bớt giận.” Thính Vũ vội vàng đút thuốc: “Ngài hãy điều dưỡng thân mình trước rồi hẵng bận lòng những việc này...”

Tạ Cảnh Ngọc uống cạn bát thuốc.

Vốn dĩ bệnh tình của hắn vốn dĩ đã thuyên giảm, nhưng sau khi An Tĩnh Vương phủ xảy ra chuyện, khí huyết hắn lại cuộn trào, bệnh cũ tái phát, thân mình vô cùng suy yếu.

Hắn quả thực không còn tâm trí bận lòng những việc này, uống t.h.u.ố.c xong lại chìm sâu vào giấc mộng.

Thính Vũ đắp chăn cho hắn xong, lòng nóng như lửa đốt, vội vã chạy đến Sanh Cư tìm Vân Sơ.

“Phu nhân, hình như bệnh của đại nhân ngày càng thêm trầm trọng...” Nàng ta nhíu mày u sầu: “Hay là phu nhân lại mời Tần lão ngự y đến xem mạch?”

Vân Sơ đặt sổ sách xuống, nàng nhướng mắt đáp lời: “Vũ di nương có biết mỗi lần mời lão ngự y phải tốn bao nhiêu ngân lượng không?”

“Bao nhiêu cũng phải trị.” Thính Vũ cúi đầu: “Ngân lượng mất còn có thể kiếm lại, nhưng người mất đi thì vĩnh viễn không còn nữa.”

Vân Sơ ném sổ sách qua: “Vũ di nương nhìn kỹ xem, sổ sách của Tạ phủ còn dư bao nhiêu ngân lượng?”

Thính Vũ là đại nha hoàn của Tướng phủ, dĩ nhiên cũng biết tính toán đôi chút, lúc nàng ta liếc thấy con số cuối cùng trong sổ sách Tạ gia thì không khỏi kinh hãi tột độ, Tạ phủ chỉ còn vẻn vẹn hơn ngàn lượng bạc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chi phí tiêu vặt của cả phủ mỗi tháng cũng phải hơn trăm lượng bạc, cộng thêm củi gạo, dầu muối, tương trà, một tháng phải tiêu ít nhất một ngàn lượng, nói cách khác, số bạc trong Tạ gia chỉ còn đủ duy trì sinh hoạt trong vỏn vẹn một tháng.

Thính Vũ ngẩn ngơ.

Vì sao Tạ gia lại lâm vào cảnh khốn khó đến độ này?

Chẳng trách gần đây chi phí sinh hoạt của nàng ta và Doãn ca nhi luôn bị cắt giảm, hóa ra không phải phu nhân cố ý mà là trong phủ thật sự không còn ngân lượng.

“Ngân lượng của Tạ gia đều dùng để lo liệu hậu sự cho lão thái thái.” Vân Sơ mở miệng: “Khang ca nhi ốm yếu, đại nhân sinh bệnh, An ca nhi tặng lễ cho thầy giáo, tất cả đều cần bạc, Tạ gia đã sớm bị khánh kiệt. Nếu cầm hơn ngàn lượng còn lại này đi mời đại phu cho đại nhân thì hạ nhân trong phủ này nên tự mình tìm đường mưu sinh rồi.”

Thính Vũ siết chặt khăn tay: “Phu nhân, hẳn là người còn có chút tư bạc riêng nhỉ.”

Trước đây nàng ta là nha hoàn của phu nhân, phu nhân có bao nhiêu của hồi môn, trong lòng nàng ta đều rõ mười mươi, dù lấy ra một ít cho Tạ gia thì cũng sẽ còn lại rất nhiều.

Nghe nàng ta nói vậy, Vân Sơ cười: “Theo ta biết mấy năm nay Vũ di nương cũng chắt chiu được không ít tư bạc riêng, hay là lấy ra để mời Tần lão ngự y đến bắt mạch?”

“Thiếp thân không có...” Thính Vũ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân cần người chăm sóc, thiếp thân cáo lui.”

Vân Sơ cũng không để ý Thính Vũ sẽ đi gieo rắc thị phi ly gián trước mặt Tạ Cảnh Ngọc thế nào.

Nàng nhìn về phía Thính Phong đang đi vào: “Đã sắp xếp thỏa đáng chưa?”

Thính Phong gật đầu: “Phu nhân yên tâm đi, sáng mai ắt có trò hay để chiêm ngưỡng.”

“Sắp xếp thêm nhiều người cùng tới.” Vân Sơ khẽ rũ mi, cất lời lạnh nhạt: “Chuyện đã thành, nhân lúc loạn lạc hãy đưa Hà Húc đi, sau này không cần giám sát y nữa.”

Đời trước, Thính Phong và Thính Tuyết bị Hà Húc lăng nhục, kẻ này đáng lẽ phải c.h.ế.t từ lâu rồi.

Thế nhưng nàng còn một việc cuối cùng cần Hà Húc làm, sau khi mọi chuyện chấm dứt, Hà Húc cũng có thể đầu thai chuyển kiếp.

Thính Phong xoay mình cáo lui làm việc.

Thính Tuyết cầm một tờ khế đất đi vào: “Phu nhân, chuyện đã xong, tòa tiểu viện tam tiến trong ngõ Ngọc Lâm đã chính thức quy về sở hữu của phu nhân.”

Vân Sơ hài lòng nhìn tờ khế đất, cẩn trọng cất đi.

Ngõ Ngọc Lâm vốn là một con hẻm nhỏ phía sau Vân phủ, cách những con phố phồn hoa không xa, bước vào thanh tịnh, bước ra náo nhiệt.

Một mình nàng ở một tòa tam tiến viện quả thật có phần rộng lớn, đãi khách ở tiền viện, cư trú ở hậu viện, có thể tu sửa lại trung viện đôi chút.

Nàng sai người chuẩn bị giấy bút mực, cẩn trọng phác họa bố cục tiểu viện.

Dù sao nàng cũng chỉ ở một mình, chẳng cần thương lượng cùng ai, cứ làm sao cho thuận theo ý mình là được. Nàng thích ăn đào, vậy thì trồng vài gốc đào, xuân về lại có đào hoa để thưởng ngoạn.

Nàng lại ưa thích thanh trúc, trồng trúc bao quanh nửa bờ hồ là đủ.

Nàng vẫn còn nhớ mang máng rằng Du ca nhi thích ăn hồng, vậy cho người trồng mấy cây hồng dọc bờ tường.

Trường Sinh thích ăn vải, nhưng khí hậu kinh thành không thích hợp trồng vải.

Trường Sinh còn thích những tiểu động vật như mèo con, thỏ con, vậy thì dựng một khu vườn nhỏ xinh để nuôi dưỡng quần thể tiểu thú đó...

Mải miết phác họa một hồi mà sắc trời đã ngả về đêm tối.

Vân Sơ ở đây đắc ý thỏa lòng, Tạ gia lại khó mà an giấc.

Tạ Cảnh Ngọc vì bệnh tật mà thao thức không chợp mắt được.

Gà Mái Leo Núi

Tạ Trung Thành và Nguyên thị vì lo lắng tiền đồ của Tạ gia mà trằn trọc không yên giấc.

Tạ Thế An chỉ cần nhắm mắt là sẽ thấy một vài gương mặt xuất hiện, là dung nhan của mẫu thân ruột thịt Hà Linh Huỳnh, là diện mạo của lão thái thái, lẫn dáng hình của đại tỷ Tạ Phinh.

Y chẳng thể chợp mắt, căn bản là không tài nào ngủ nổi.

Từ trước đến nay, y chỉ cần chuyên tâm đèn sách, mọi việc lớn nhỏ trong Tạ gia đều đã có người lo toan thu xếp.

Thế nhưng lúc này, chẳng hay vì cớ gì mà mọi trọng trách cùng áp lực đều đổ dồn lên vai y.

Sinh thần của y nhằm ngày đầu đông, chờ đến mùa đông, y cũng chỉ là một thiếu niên mới tròn mười ba tuổi, sao lại muốn y gánh vác toàn bộ hưng suy vinh nhục của cả gia tộc?